Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1342: Tôn Ngộ Không: Tên ngốc chỉ có lão Tôn ta có thể khi dễ!



Khiêng Cửu Xỉ Đinh Ba của mình, Trư Bát Giới bay đến bên Nam Thiên Môn.

Nhìn thấy Trư Bát Giới đi đến, mấy Thiên binh Thiên tướng canh gác ở Nam Thiên Môn cũng mở miệng chào hỏi:

- Bái kiến Thiên Bồng Nguyên Soái!

Chỉ là, trái ngược với hai người Tôn Ngộ Không và Giang Lưu, dáng vẻ chào hỏi của Thiên binh Thiên tướng này cũng tùy ý rất nhiều, không có cái loại kính sợ như lúc đối mặt với hai người kia.

Trư Bát Giới mang dáng cười vui vẻ, cũng mở miệng chào hỏi nhóm Thiên binh Thiên tướng này:

- Ha ha ha, các ngươi cũng vậy! Canh gác ở Nam Thiên Môn có mệt không…

Sau khi đón tiếp, mặt ngoài coi như là hòa thuận vui vẻ, chợt, có Thiên binh Thiên tướng mở miệng hỏi Trư Bát Giới:

- Nguyên Soái, ngươi lên đây là có việc gì vậy?

Cũng không có ý định giấu diếm, Trư Bát Giới mở miệng trả lời nói:

- Lão Trư ta muốn đi vào tìm Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ một chuyến!

Sau khi hỏi rõ mục đích của Trư Bát Giới, hôm nay Thiên binh Thiên tướng này cũng không có ý định ngăn cản, để Trư Bát Giới đi vào.

Lúc này, Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ cũng không trực ở Lăng Tiêu bảo điện, bởi vậy Trư Bát Giới đi đến phủ đệ của bọn họ.

Làm tai mắt của Ngọc Đế, địa vị của Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ ở trên Thiên Đình cũng không tính là thấp, tất nhiên là cũng có phủ đệ của mình.

Sau khi để tiên nga và lực sĩ ở ngoài cửa phủ đệ đi vào thông báo, Trư Bát Giới bèn đứng đợi ở cửa.

Hai người Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ, cho đến nay chính là Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu, bởi vậy nên cũng ở chung cùng một phủ đệ.

Biết được Thiên Bồng Nguyên Soái Trư Bát Giới đến đây, Thiên Lý Nhãn không hề có ý định chậm trễ, tự mình đi ra cửa nghênh đón.

Thế nhưng, nhìn động tác của Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ ở bên cạnh lại đột nhiên mở miệng, hô một câu:

- Khoan đã…

- Làm sao vậy?

Thiên Lý Nhãn quay đầu, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn đối phương.

Thuận Phong Nhĩ dường như cân nhắc nhiều một chút, nghe vậy trả lời:

- Chúng ta vẫn là không cần tự mình ra ngoài nghênh đón, để cho hạ nhân mời hắn vào đi!

Vừa nói chuyện, vừa để cho tiên nga ở bên cạnh đi mời Trư Bát Giới đi vào.

Nhận được chỉ thị, tiên nga hơi hành lễ, xoay người đi ra ngoài phía cửa.

- Huynh đệ, sao lại phải làm vậy?

Thiên Lý Nhãn kinh ngạc nhìn Thuận Phong Nhĩ, không hiểu vì sao hắn phải làm như vậy.

Nghe vậy, Thuận Phong Nhĩ bất đắc dĩ lắc đầu đáp lời:

- Hiện giờ Chiên Đàn Công Đức Phật gần như là đã trở mặt với bệ hạ, không nể mặt mũi, chúng ta làm cận thần của bệ hạ, nếu như đối đãi với Thiên Bồng Nguyên Soái quá nhiệt tình, điều này cũng rất không thích hợp!

Thiên Lý Nhãn cúi đầu nghĩ, cũng hiểu được lời của Thuận Phong Nhĩ quả thực có lý, bởi vậy, gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Ngoài phủ đệ, Trư Bát Giới chờ một lát, chờ được một tiên nga đi đến đây, mở miệng mời mọc:

- Nguyên Soái, hai vị đại nhân mời ngươi vào…

- Được lắm, hai người Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ này, càng lúc càng kiêu ngạo…

Thấy chỉ có tiên nga đi tới thôi, miệng Trư Bát Giới lầm bầm một câu, đương nhiên cũng không có ý nói thêm gì nữa, gật đầu, theo chỉ dẫn của tiên nga đi vào bên trong phủ đệ.

- Thiên Bồng Nguyên Soái, đã lâu không gặp!

Sau khi Trư Bát Giới đi vào, Thuận Phong Nhĩ mở miệng chào hỏi, mà Thiên Lý Nhãn cũng không có ở đây.

Nhìn thoáng qua, hai người này vẫn luôn như hình với bóng, vậy mà lại thiếu một người, Trư Bát Giới có chút kinh ngạc hỏi:

- Ồ, sao chỉ có mình ngươi ở trong này vậy? Thiên Lý Nhãn đâu?

Nghe vậy, Thuận Phong Nhĩ giải thích một câu:

- À, huynh đệ của ta hắn vừa có chút chuyện quan trọng cần xử lý, bởi vậy nên chỉ có mình ta tiếp đãi Nguyên Soái!

Cũng không chờ Trư Bát Giới nói thêm cái gì, Thuận Phong Nhĩ đưa tay ra, mời Trư Bát Giới ngồi xuống.

Chờ sau khi Trư Bát Giới ngồi xuống, Thuận Phong Nhĩ mở miệng hỏi:

- Không biết hôm nay Nguyên Soái tới đây là có chuyện gì?

Dáng vẻ không nói vòng vo, thoạt nhìn cũng không có ý định khách sáo với Trư Bát Giới.

Nếu Thuận Phong Nhĩ đã hỏi thẳng, Trư Bát Giới cũng sẽ không khách sáo, thẳng thắn trả lời:

- Ờm, lão Trư ta hôm nay tới đây tìm hai người các ngươi, là vì muốn nhờ các ngươi giúp đỡ!

- Vậy thì thật không khéo!

Nghe vậy, Thuận Phong Nhĩ lắc đầu nói:

- Mới đây Ngọc Đế vừa giao cho huynh đệ chúng ta một nhiệm vụ, thật sự là không có thời gian rảnh để giúp đỡ Nguyên Soái, mong Nguyên Soái có thể thứ lỗi!

Nghe vậy, Trư Bát Giới dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Thuận Phong Nhĩ hỏi:

- Nhiệm vụ? Ngọc Đế giao cho các ngươi nhiệm vụ gì?

Mặt mang vẻ khó xử, Thuận Phong Nhĩ lắc đầu đáp:

- Thật ngại quá, nhiệm vụ này có liên quan đến cơ mật của Thiên Đình, không thể tùy tiện tiết lộ cho người khác!

Sắc mặt cũng không tốt lắm, Trư Bát Giới mở miệng phỉ nhổ:

- Cho nên là, lão Trư bây giờ đã biến thành người khác rồi đúng không?

- Hơ hơ…

Nghe lời Trư Bát Giới nói, dáng vẻ Thuận Phong Nhĩ có chút xấu hổ khẽ cười cười.

Miệng không nói gì, cũng không có gật đầu thừa nhận, nhưng mà cũng không có ý lắc đầu phủ nhận.

Sau khoảng thời gian một chén trà nhỏ, Trư Bát Giới rời khỏi phủ đệ của Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ.

Sau khi Trư Bát Giới rời đi, Thiên Lý Nhãn đang núp ở trong bóng tối đi ra, có chút không yên lòng nói:

- Chúng ta cứ như vậy qua loa lấy lệ để Trư Bát Giới rời đi, điều này có không thích hợp không?

- Huynh đệ, trong lòng bệ hạ lúc này đương nhiên là không có cảm tình gì với đoàn thỉnh kinh Tây Hành, nếu chúng ta nhiệt tình đồng ý giúp đỡ hắn, ngươi nói xem bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào? Nếu bệ hạ nảy sinh ngăn cách với chúng ta, chúng ta làm sao mà sống yên ổn trên Thiên Đình này đây!

Thuận Phong Nhĩ mở miệng, đúng chuẩn phương châm ôm đùi Ngọc Đế không buông tay.

- Vậy, được rồi…

Khẽ gật đầu, Thiên Lý Nhãn cũng cảm thấy sách lược của Thuận Phong Nhĩ cũng không có sai.

Chỉ là nếu vì thế mà đắc tội đoàn thỉnh kinh Tây Hành, thoạt nhìn rất là không khôn ngoan!

- Sư phụ, lão Trư về rồi đây!

Thôn Trần gia, đoàn người Giang Lưu đều đang chờ đợi, sau khi Trư Bát Giới hô một tiếng, thân mình từ trên không trung đáp xuống.

Nhìn Trư Bát Giới lẻ loi trở về một mình, Giang Lưu mở miệng hỏi:

- Sao rồi? Bát Giới, hai người Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ không đi cùng ngươi sao?

Trư Bát Giới nghe vậy, lắc đầu nói:

- Không có tới!

Nghe vậy, Tôn Ngộ Không ở bên cạnh nhịn không được mà bật cười, mở miệng trào phúng nói:

- Ha ha ha, tên ngốc nhà ngươi, còn nói lão Tôn ta khoác lác sao? Ngươi ngay cả Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ còn không mời đến đây được!

- Ai da, Hầu ca, ngươi đừng nói nữa!

Nghe lời nói trào phúng của Tôn Ngộ Không, trên mặt Trư Bát Giới vẫn thở hổn hển như trước, lắc đầu nói:

- Ngươi không biết đâu, hai tên Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ kia, thật là khiến cho người ta bực mình mà!

Nghe vậy, Tôn Ngộ Không cười hì hì hỏi:

- Ồ? Hai người Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ kia làm gì ngươi?

- Lúc lão Trư ta đến, có tiên nga đi thông báo một câu! Hai người bọn họ không ra nghênh đón lão Trư thì thôi đi, chờ lúc lão Trư đi tới, Thiên Lý Nhãn đều trốn tránh không thấy người đâu, chỉ có mỗi Thuận Phong Nhĩ tiếp đãi ta thôi!

- Không đúng, không thể nói là tiếp đãi!

Đột nhiên, Trư Bát Giới lại lắc đầu, sửa đúng lại nói:

- Thời điểm lão Trư ta ngồi xuống, ngay mà một chén nước trà cũng chưa cho ta uống, sao có thể tính là tiếp đãi chứ? Chỉ nói mấy câu với ta thôi!

- Bọn họ khi dễ người như vậy sao?

Nghe lời nói của Trư Bát Giới, lông mày Tôn Ngộ Không hơi nhíu lại, nụ cười vốn ở trên mặt cũng thu lại.

Tuy rằng mình và Trư Bát Giới hở một tí là cãi nhau, nhưng cũng chỉ là tranh chấp giữa hai sư huynh đệ mà thôi.

Nhưng nghe được Trư Bát Giới ở chỗ khác bị người ta khi dễ, Tôn Ngộ Không rất là mất hứng.

Điều này giống như là hai huynh đệ ở trong nhà mình, cãi nhau ầm ĩ cũng không có gì kỳ lạ, nhưng mà, nếu huynh đệ nhà mình ở bên ngoài bị người ta khi dễ, không thể vui vẻ nổi.

Nhìn sắc mặt Tôn Ngộ Không không quá cao hứng, Trư Bát Giới tự nhiên là càng nói càng hăng:

- Này đã tính là gì, ngươi không thấy được, bọn họ còn càng khi dễ người!

Nghe vậy, Tôn Ngộ Không nghiến răng, dáng vẻ rất khó chịu hỏi:

- Gì? Còn gì mà càng khi dễ người khác nữa?

Trư Bát Giới nhìn Tôn Ngộ Không, trả lời:

- Lúc ấy, lão Trư ta nói lên trời là vì nghe theo mệnh lệnh của sư phụ, cũng là Hầu ca ngươi đề cử ta lên trời xin sự trợ giúp của bọn họ!

Nghe vậy, Tôn Ngộ Không truy hỏi:

- Sau đó thì sao? Thuận Phong Nhĩ nói như thế nào?

- Còn có thể nói như thế nào thì tốt rồi, lão Trư ta cũng chưa nhờ bọn họ giúp đỡ cái gì thì Thuận Phong Nhĩ kia đã trực tiếp lắc đầu, nói không giúp được, sau đó, chỉ thiếu nước hạ lệnh đuổi khách, đuổi lão Trư ta ra ngoài!

Đong đưa đầu, sắc mặt Trư Bát Giới cũng là dáng vẻ tức giận không thôi.

- Hừ!

Nghe được lời nói này, Tôn Ngộ Không tức giận đến mức vò đầu bứt tai:

- Thuận Phong Nhĩ kia thật là khinh người quá đáng! Xem ra là không muốn sống nữa!

Giang Lưu ở bên cạnh nghe đến đó cũng nhịn không được mở miệng hô một câu:

- Bát Giới…

Ánh mắt Trư Bát Giới chuyển qua đây, dừng lại ở trên người Giang Lưu, lên tiếng:

- Sư phụ!

Giang Lưu khẽ nhíu mày, nhìn về phía Trư Bát Giới hỏi:

- Ngươi đừng nói lung tung! Càng đừng phóng đại lên! Những lời ngươi vừa nói đều là sự thật sao?

Trư Bát Giới gật đầu trả lời:

- Đích thật là sự thật đó! Lão Trư ta cho dù lừa kẻ nào, cũng không dám lừa sư phụ đâu!

Giang Lưu lại hỏi tiếp:

- Ngươi không phóng đại mọi chuyện lên chứ?

Trư Bát Giới trả lời, nói:

- Lão Trư ta tuyệt đối không có! Nếu không thì tại sao hai người Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ không đến đây giúp chứ?

- Ừm, cũng có lý!

Nghe vậy, Giang Lưu gật đầu đồng ý.

Dường như quả thực là như thế! Theo lý thuyết, lấy thân phận của Bát Giới, đại diện cho đoàn thỉnh kinh Tây Hành đến tìm hai người Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ xin sự trợ giúp, bọn họ hẳn là phải đến mới đúng.

Thế nhưng, bọn họ lại không có tới đây, điều này dường như cũng có thể giải thích rất nhiều vấn đề!

Tôn Ngộ Không nghiến răng, khuôn mặt tức giận thỉnh cầu Giang Lưu:

- Sư phụ, để lão Tôn ta lên trời một chuyến, đi giáo huấn bọn họ một chút!

Nghe vậy, dáng vẻ Trư Bát Giới cũng nổi giận đùng đùng, nói theo:

- Lão Trư ta cũng đi cùng!

Thế nhưng, nghe lời hai người bọn họ nói, Giang Lưu lắc đầu nói:

- Xin người khác giúp đỡ, người ta nguyện ý là phần tình cảm, không muốn là bổn phận, làm gì có đạo lý người ta không đồng ý giúp đỡ là phải đi giáo huấn!

- Thế nhưng, chuyện này tạm thời ghi lại, chờ có cơ hội thì lại tính toán món nợ này cho thật tốt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận