Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1191: Quận Phượng Tiên

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Phong Thần Chi Chiến không chỉ là bổ sung cũng đủ nhân thủ cho Thiên Đình, chủ yếu hơn là giúp Ngọc Hoàng Thượng Đế đề thăng địa vị, từ chủ nhân của Thiên Giới trở thành chủ nhân của tam giới.



Nhân Hoàng nguyên bản thống trị Nhân giới cũng đã trở thành Thiên Tử.

Cho nên, Giang Lưu rất rõ ràng, nếu như mình thật muốn hoàn thành nhiệm vụ trọng lập Nhân Hoàng, thế tất sẽ phải chịu sự trấn áp mãnh liệt của Thiên Đình.

Thế nhưng mà, nếu như chính Thiên Đình xuất hiện náo động, không rảnh bận tâm chuyện trọng lập Nhân Hoàng vậy dĩ nhiên là chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Đối với Giang Lưu thì khiến cho Thiên Đình này hỗn loạn không chỉ là có thể mở đường cho chuyện trọng lập Nhân Hoàng, càng có thể giảm mạnh áp lực mà bản thân phải đối mặt trong trận quyết chiến cuối cùng.

- Kiếp nạn kế tiếp nên thiết kế như thế nào đây?

Ngồi ở trên lưng Bạch Long Mã, Giang Lưu thầm nói ở trong lòng, đồng thời, cũng đang suy tư vấn đề kiếp nạn kế tiếp.

Đầu tiên là Tài Thần Triệu Công Minh thoát khỏi khế ước trên Phong Thần Bảng, sau đó ở trước mặt nhiều người, Ngọc Hoàng Thượng Đế lại làm mất đi Đả Thần Tiên, đây thật là làm cho Thiên Đình rối loạn.

Thế nhưng mà, chỉ dựa vào những chuyện này muốn triệt để làm cho Thiên Đình hỗn loạn thì vẫn còn có chút khó.

Hơn nữa, cho dù hỗn loạn cũng không biết muốn chờ bao nhiêu năm nữa.

Cho nên, bản thân vẫn là phải nghĩ biện pháp trợ giúp một phen mới được.

Mà muốn trợ giúp như thế nào, chuyện này tự nhiên là phải bàn bạc thật kỹ mới được, tốt nhất là mượn nhờ kiếp nạn đi Tây Thiên thỉnh kinh an bài một đợt.

- Sư phụ, phía trước có một tòa thành trì, ngài muốn đi vào xem một chút hay không?

Trong khi Giang Lưu đang ngồi ở trên lưng Bạch Long Mã, suy tư cách sử dụng kiếp nạn để khiến cho Thiên Đình thêm loạn thì đột nhiên, Tôn Ngộ Không đang thám thính phía trước lui về sau một chút, đi tới bên cạnh Giang Lưu, đồng thời mở miệng hỏi thăm Giang Lưu.

- Ồ? Có một tòa thành trì hay sao? Vậy chúng ta liền đi bổ sung chút vật tư đi!

Nghe được câu nói của Tôn Ngộ Không, Giang Lưu mở miệng nói.

Trong khi đang nói chuyện, một đoàn người gồm mấy thầy trò đi về phía trước.

Chỉ có điều, ngồi ở trên lưng Bạch Long Mã thì Giang Lưu chợt lấy ra hai viên xúc xắc.

Sau khi lắc lư vài cái rồi mở ra, quan sát hai viên xúc xắc nơi lòng bàn tay chỉ có 9 điểm, trong lòng của Giang Lưu khe khẽ thở dài, lại thu hai viên xúc xắc vào.

Lúc đó ở Thiên Đình, sau khi lấy trộm Đả Thần Tiên rồi chạy trốn được đến Ma giới tự nhiên, nhiệm vụ lấy trộm Đả Thần Tiên cũng hoàn thành, chẳng những thu được số lượng điểm kinh nghiệm ban thưởng kếch xù, còn chiếm được hai cái bảo rương phẩm chất Thần Thoại.

Trong mấy ngày gần đây, Giang Lưu mỗi ngày đều ném xúc xắc một lần để kiểm tra vận khí của bản thân.

Chẳng qua là vận khí trong những ngày gần đây của hắn cũng không tính là tốt, cho nên, hai cái bảo rương phẩm chất Thần Thoại vẫn được giữ lại trong không gian chứa đò, Giang Lưu cũng không vội vã mở ra.

Một đoàn người gồm mấy thầy trò tiếp tục thoải mái nhàn nhã đi về phía trước, chờ đến chạng vạng tối thì cuối cùng cũng đi tới trước mặt tòa thành trì này.

Ngồi ở trên lưng Bạch Long Mã, Giang Lưu khẽ ngẩng đầu nhìn bảng hiệu ở trước cửa lớn của tòa thành trì này, phía trên có khắc ba chữ rõ ràng.

- Quận Phượng Tiên

- Hả! Chúng ta đã đi đến Quận Phượng Tiên rồi hay sao?

Nhìn toà thành mang tên Phượng Tiên ở trước mắt này, trong lòng của Giang Lưu hơi động một chút.

Trong nguyên tác thì ở Quận Phượng Tiên, bọn họ có một nạn, thậm chí có thể nói là một kiếp nạn với lý do buồn cười nhất trong cả bộ truyện. Nói đến chi tiết thì Giang Lưu có lẽ còn không nhớ quá rõ ràng, thế nhưng mà, ngọn nến nướng đứt khóa lớn, con chó liếm sạch một ngọn núi bột, con gà mổ hết một ngọn núi gạo, điểm ấy Giang Lưu vẫn còn nhớ tinh tường.

Nhớ rõ trong nguyên tác tựa như là Thái Thú Quận Phượng Tiên đắc tội Ngọc Hoàng Thượng Đế, cho nên Ngọc Hoàng Thượng Đế ra lệnh không hạ mưa cho Quận Phượng Tiên, trừ phi là ba việc kia hoàn thành mới nguyện ý cho Quận Phượng Tiên hạ mưa!

- Sư phụ, Quận Phượng Tiên này có cái gì kỳ quái hay sao?

Thấy Giang Lưu nhìn chằm chằm vào ba chữ Quận Phượng Tiên, trên mặt hiện lên biểu cảm suy tư, ở bên cạnh Tôn Ngộ Không có chút hiếu kỳ hỏi.

- A! Vi sư đang suy nghĩ vài chuyện! Mặc dù đã có ý tưởng, chỉ có điều cụ thể thế nào vẫn là phải sau khi vào thành rồi nói!

Nghe được lời nói của Tôn Ngộ Không, Giang Lưu mỉm cười nói.

Sau đó, mấy thầy trò đồng thời đi vào bên trong quận thành Phượng Tiên này.

Ngồi ở trên lưng Bạch Long Mã vào thành, đồng thời, trong lòng của Giang Lưu âm thầm suy tư những vấn đề liên quan tới kịch bản ở Quận Phượng Tiên.

Nếu nói, xuyên qua đến thế giới này cũng tám, chín năm, tính ra hắn cũng không đã chưa có xem lại Tây Du Ký khoảng mười năm trở lên rồi, thật đúng là không nhớ rõ nhiều kịch bản ở thành Phượng Tiên này.

Chỉ có điều, sau khi cẩn thận suy tư một lát, Giang Lưu vẫn còn nhớ lại một phần.

Ngọc Hoàng Thượng Đế rất nhiều năm không cho Quận Phượng Tiên hạ mưa, cho nên, Quận Phượng Tiên nhiều năm khô hạn, dân chúng lầm than chứ nhỉ?

Thế nhưng mà sau khi đi vào quận thành Phượng Tiên này, Giang Lưu nhìn chung quanh một chút, phát hiện thành Phượng Tiên này vẫn là thật náo nhiệt, dân chúng đều an cư lạc nghiệp, tiếng mua đi mua đi cũng nối liền không dứt.

- Xem ra, là bởi vì ta lên đường sớm hơn trong nguyên tác khỏang mười năm, cho nên, tình huống của quận thành Phượng Tiên này cũng khác biệt hay sao?

Sau khi đánh giá một phen, lại so sánh với tình huống bản thân biết rõ trong nguyên tác, Giang Lưu thầm nói ở trong lòng.

Giá giá giá!

Ngay lúc này, trên đường phố đột nhiên xuất hiện hỗn loạn, ngay sau đó, một con ngựa trắng phi nước đại ở trên đường cái, làm cho vô số dân chúng hoảng sợ tản ra.

Suy nghĩ trong đầu của Giang Lưu bị đánh gãy khiến cho hắn bất mãn nhìn qua chỗ tiếng kêu, chỉ thấy một chú ngựa trắng đang xông thẳng đến phía bên mình.

Bạch Long Mã đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn con ngựa trắng đang xông lại từ phía đối diện. Ngay lập tức, hai chân của con ngựa trắng phi nước đại đã nhũn ra rồi ngã xuống đất.

Tự nhiên, người ngồi trên lưng ngựa là một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi cũng kinh hãi, hô lên một tiếng rồi ngã từ trên lưng ngựa xuống.

Mặc dù nhìn thực lực của thiếu niên này cũng không tệ lắm thế nhưng đột nhiên rơi xuống từ lưng ngựa, thương thế tự nhiên là khó tránh khỏi.

- Các ngươi là người nào? Biết rõ ta là ai không?

Trên mặt có chút trầy xước, thiếu niên này đứng dậy nhìn thoáng qua Bạch Long Mã, trong lòng âm thầm sợ hãi, thán phục một câu con ngựa thật là tuấn tú. Nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn về phía Giang Lưu, trên mặt lại hiện lên biểu cảm hung dữ.

- Ngươi là ai không trọng yếu! Nhiều bách tính như vậy bởi vì ngươi cưỡi ngựa phi nước đại mà thụ thương. Bây giờ chính ngươi rơi xuống lưng ngựa thụ thương cũng coi là báo ứng xác đáng!

Ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa, Giang Lưu ở trên cao nhìn xuống thiếu niên, biểu cảm ở trên mặt bình tĩnh, thản nhiên nói.

- Báo ứng là cái quái gì? Hừ hừ, ở bên trong quận thành Phượng Tiên này, tiểu gia ta làm sao có khả năng sẽ bị báo ứng?

Lời nói của Giang Lưu làm cho thiếu niên này khinh thường cười một cái, nói.

Trong khi đang nói chuyện, thiếu niên đưa mắt nhìn một chút.

Ngựa trắng của bản thân ngã trên mặt đất, hai chân xụi lơ, co ro ở trước mặt Bạch Long Mã, đã không bò dậy nổi, thiếu niên đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Long Mã, nói:

- Ngươi ngăn ở giữa đường, hại ngựa trắng của ta thụ thương, ngươi phải bồi thường cho ta một chú ngựa trắng khác, con mà ngươi đang cưỡi là được rồi!

Trong khi đang nói chuyện, thiếu niên này nhanh chóng vươn tay ra, đi kéo dây cương của Bạch Long Mã.

Chẳng qua là mặc dù thiếu niên đã dùng hết khí lực để kéo dây cương, lại phát hiện Bạch Long Mã đơn giản tựa như là một ngọn núi lớn vậy, vô luận bản thân dùng lực như thế nào đều khó mà làm nó chuyển động được.

- Cái quỷ gì? Con ngựa trắng này làm sao vậy? Sao mà ta kéo không nhúc nhích?

Trong lòng của thiếu niên âm thầm sợ hãi.

- Ngươi đây là bắt ta bồi thường hay sao? Ngươi đây là muốn trắng trợn cướp đọat chứ nhỉ?

Nghe được lời nói của thiếu niên này, lại nhìn hắn nhanh chóng muốn động thủ lôi Bạch Long Mã đi, Giang Lưu vừa tức giận vừa buồn cười nói.

Không thể không nói, con ngựa thiếu niên này vừa cưỡi nhìn cũng không tệ lắm, nếu như đặt ở kiếp trước thì tình huống của thiếu niên này cũng giống như là thiếu niên phản nghịch mười bốn, mười lăm tuổi lái một chiếc xe vừa đẹp vừa sang ý chứ?

Nhưng mà bây giờ, hắn đây là muốn trắng trợn cướp của bản thân ư?

Dùng xe đến ví dụ thì ngựa trắng của thiếu niên là chiếc xe khoảng một, hai trăm nghìn còn Bạch Long Mã của bản thân là xe sang bản giới hạn vài chục tỷ. Bây giờ, hắn lại muốn bản thân lấy Bạch Long Mã để bồi thường con ngựa trắng kia, đây không phải là trắng trợn cướp đoạt thì là cái gì?

- Tốt, tiểu tử, ta không chấp nhặt với ngươi, đi qua một bên chơi đi. . .

Đối phương chỉ là một thiếu niên phản nghịch mười bốn, mười lăm tuổi mà thôi, Giang Lưu tự nhiên là không có ý định chấp nhặt với hắn, lắc lắc đầu nói.

Nói xong, hắn gọi mấy người Tôn Ngộ Không tiếp tục đi về phía trước.

- Khốn khiếp, đứng lại cho ta!

Đối với thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi này thì thái độ của Giang Lưu lần này hoàn toàn không để bản thân vào mắt. Với thân phận của hắn thì làm sao có thể tiếp thu được, vì vậy trên mặt hiện lên biểu cảm giận dữ, thiếu niên này lớn tiếng kêu to với Giang Lưu, dây dưa, không cho hắn rời khỏi.

Chẳng qua là dù nghe thấy tiếng kêu to của hắn, Giang Lưu vẫn như trước là mắt điếc tai ngơ.

Chỉ có điều, ngay lúc này, một nhóm bảy, tám Vệ Binh xuất hiện, chạy về phía bên này, hiển nhiên là bị động tĩnh bên này hấp dẫn.

- Này! Nếu ngươi không đi, chờ những Vệ Binh này tới, ngươi muốn đi cũng không được nữa đâu!

Nhìn thấy bảy tám Vệ Binh đang chạy tới, Giang Lưu nói với thiếu niên ở bên cạnh.

- Hừ hừ, rốt cuộc là chúng ta người nào đi không xong còn nói không chính xác đâu!

Nghe được câu nói của Giang Lưu, thiếu niên này không những là không có khẩn trương ngược lại là còn tỏ vẻ đã tính trước.

Tựa hồ là để ấn chứng câu nói của thiếu niên này, sau khi mấy Vệ Binh này chạy tới, đúng là đã bao vây quanh mấy người Giang Lưu.

Tình huống này làm cho lông mày của Giang Lưu hơi nhíu lại.

Xem ra, bản thân lại gặp được tình tiết cực kỳ máu chó, thân phận của thiếu niên này không tầm thường, cho nên, những Vệ Binh này rõ ràng là muốn thiên vị hắn!

- Thiếu gia, nơi này xảy ra chuyện gì rồi?

Người Vệ Binh cầm đầu đi tới trước mặt thiếu niên mở miệng hỏi, lời này vừa ra khỏi miệng đã ấn chứng ý nghĩ trong lòng của Giang Lưu.

- Mấy người các ngươi đến rất đúng lúc, hòa thượng này tổn thương ngựa của bản thiếu gia. Ta muốn hắn bồi thường, thế nhưng mà hắn lại muốn đào tẩu! Các người trước tiên bắt hắn vào trong lao lại nói!

Thiếu niên hai tay chống nạnh, vênh mặt hất hàm sai khiến, chỉ vào mấy người Giang Lưu nói.

Nghe được lời nói của thiếu niên kia, ánh mắt của người Vệ Binh cầm đầu này nhìn chằm chằm vào Giang Lưu. Sau khi nhìn thoáng qua Thanh Liên Phật Y ở trên người của hắn không giống phàm phẩm, lại nhìn Ám Viêm Khải cùng Băng Thiết Thần Giáp ở trên người của Trư Bát Giới cùng với Tôn Ngộ Không, những trang bị này hiển nhiên cũng không phải là thứ bình thường. . .

Chủ yếu nhất là Bạch Long Mã nhìn thật là dị thường thần tuấn, phong cách hơn Ferrari cùng Lamborghini ở hậu thế rất nhiều.

Xem ra, hòa thượng này cũng không phải là người bình thường!

Người Vệ Binh cầm đầu âm thầm lẩm bẩm một câu ở trong lòng.

- Vị đại sư này, xin hỏi ngài là ai? Ta thấy các vị tựa hồ không phải là người địa phương!

Ý thức được thân phận của Giang Lưu có lẽ không giống bình thường, Vệ Binh này mở miệng hỏi thăm.

- A Di Đà Phật, bần tăng pháp danh Huyền Trang, chính là đến từ Đông Thổ Đại Đường, đi tới Tây Thiên bái Phật cầu kinh. . .

Giang Lưu chấp tay hành lễ, trong miệng tuyên một tiếng phật hiệu sau đó trả lời.

- Thực sự. . .

Nghe được câu nói của Giang Lưu, Vệ Binh này thầm nói trong lòng.

Đến từ Đông Thổ Đại Đường, xuyên rừng vượt núi lội nước mười mấy nghìn dặm, tăng nhân bình thường có thể làm được hay sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận