Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1229: Gió đáng sợ

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Ở kiếp trước, Giang Lưu nghe nói qua, cô nam quả nữ trong hoàn cảnh lờ mờ, tối như mực rất dễ dàng làm ra một vài chuyện không thích hợp cho trẻ em xem và nghe.

Nói thí dụ như buổi tối trong công viên nhỏ hoặc là rừng cây nhỏ? Lại nói thí dụ như, vì sao nhiều cặp đôi nam nữ như vậy ưa thích đi rạp chiếu phim vào buổi tối đây? Có mấy người là thật vì xem phim đây?

Đương nhiên, đối với Giang Lưu thì những chuyện này đều chỉ là tin đồn mà thôi.

Rốt cuộc ở kiếp trước, hắn cũng chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi, một đầu bếp học đồ không có cơ hội mang em gái đến những chỗ này.

Mà sau khi xuyên qua đây? Với dung mạo cực kỳ anh tuấn này của chính mình thì hoàn toàn không cần mượn nhờ hoàn cảnh đen kịt.

Thế nhưng, Giang Lưu thật không nghĩ tới, Bạch Thử Tinh này sau khi xuất hiện lại lợi dụng hoàn cảnh đêm đen lờ mờ nhanh chóng nhào tới, dáng vẻ muốn ăn hết bản thân.

- Chờ một chút, Bạch Thử, có chuyện cần thì nói đã, đừng có động tay động chân.

Giang Lưu bị Bạch Thử Tinh nắm lấy hai tay đè xuống giường.

Mặc dù hắn dùng sức giãy dụa thế nhưng căn bản không tránh thoát?

Đúng vậy! Hắn hoàn toàn không thể giãy giụa được.

Mặc dù đẳng cấp của Giang Lưu cao tới cấp 88, nhưng dù sao chức nghiệp Bồ Tát của hắn cũng chỉ là loại chức nghiệp phụ trợ.

Mà Bạch Thử Tinh thì sao đây? Mặc dù đẳng cấp của nàng thấp hơn Giang Lưu, nhưng lại có được huyết mạch của Tổ Vu, xét về phương diện sức lực đơn thuần thì lại hoàn toàn nghiền ép Giang Lưu.

- Thánh Tăng, ta đã sớm nghe nói, ngài không quá ưa thích chủ động, mà là ưa thích bị động, cho nên, hôm nay ngài cứ hưởng thụ là được rồi. . .

Ở trong hoàn cảnh đêm đen mù mịt này, chỉ có hai người trong một căn phòng, bản thân nắm lấy hai tay của Giang Lưu, làm cho hắn không giãy giụa ra được. Nghĩ đến đây, Bạch Thử Tinh không nhịn được cười ra tiếng.

Mặc dù lực đạo trên tay mạnh mẽ đến lạ thường, có thể tuỳ tiện bóp nát cả một ngọn núi, thế nhưng tiếng của Bạch Thử Tinh lại khiến cho người ta có cảm tưởng nàng là một cô gái cực kì yếu đuối.

- Minh Vương Nộ!

Có chút thẹn quá hoá giận, từ trên người của Giang Lưu hiện lên khí tức chấn động, kỹ năng Minh Vương Nộ nhanh chóng được thi triển ra.

Kình khí vô hình lấy thân thể của Giang Lưu làm trung tâm nhanh chóng bạo phát ra ngoài, toàn bộ Linh Lung Tiên Phủ đều bị chấn động mạnh một cái. Ngay sau đó, Bạch Thử Tinh nguyên bản đang nắm lấy Giang Lưu không chịu buông tay, cũng bị nhanh chóng đánh bay ra ngoài, toàn bộ thân hình gần như dán ở trên tường.

- Thánh Tăng thật là khỏe quá, ta thích ngươi như thế này. . .

Lấy thực lực của Bạch Thử Tinh bây giờ, lại thêm huyết mạch của Tổ Vu tăng cường thân thể, kỹ năng Minh Vương Nộ cũng không làm cho nàng thụ thương thế quá nghiêm trọng. Sau khi nhảy từ trên tường xuống tới, Bạch Thử Tinh đúng là hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm vào Giang Lưu nói.

- Trị Dũ Thánh Thủ!

Nhìn thấy dáng vẻ mê trai này của nàng, khóe mắt của Giang Lưu khẽ co giật, ngay sau đó, hắn nhấc tay lên.

Thánh vật từ bên trong hư không trống rỗng xuất hiện, rơi xuống chỗ Bạch Thử Tinh, nhanh chóng áp ở trên người nàng.

Bị thánh vật của kỹ năng Trị Dũ Thánh Thủ đè ép không động đậy được, Bạch Thử Tinh cũng không có ý định giãy dụa, thậm chí nàng còn nhắm hai mắt, nói:

- Xem ra Thánh Tăng ưa thích cái tư thế này?

- Tốt, đừng nói nhiều lời nữa, cô không phải là đang huấn luyện ở chỗ Chúc Cửu Âm sao? Làm sao lại có thời gian chạy tới đây?

Nhìn thoáng qua bảng thông tin nhân vật của đối phương, xác định người trước mắt thật sự là Bạch Thử Tinh, Giang Lưu mặt đen lên hỏi.

Mắt thấy Giang Lưu thật sự là không có ý định sủng hạnh chính mình, Bạch Thử Tinh thất vọng thở dài, nói:

- Chúc Cửu Âm bảo ta tới truyền tin cho Thánh Tăng!

- Ồ? Tin nhắn gì?

Sau khi nghe được câu nói của Bạch Thử Tinh, Giang Lưu hơi nhướn lông mày.

- Chúc Cửu Âm nói, trong khoảng thời gian này, Thánh Tăng nên chú ý một chút, Ngọc Hoàng Thượng Đế có thể sẽ có hành động nhằm vào ngài!

Bạch Thử Tinh đáp.

- Hành động nhằm vào ta ư?

Nghe được tin này từ Bạch Thử Tinh, Giang Lưu nhíu lông mày âm thầm suy tư.

Mình bây giờ là người có đại khí vận, trung tâm của Vô Lượng Lượng Kiếp. Thế mà Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng dám ra tay tru sát chính mình sao? Đó hẳn là chuyện không thể nào xảy ra!

Nếu không phải là muốn tru sát chính mình, cố ý ra tay với mình chẳng lẽ chỉ là muốn đánh chính mình một trận, lấy lại chút mặt mũi hay sao?

- Không đúng, hẳn là sẽ không như thế này. Chẳng lẽ . . . Chúc Cửu Âm nói tới ta, cũng không phải là với thân phận Huyền Trang, mà là với thân phận người thần bí mặc áo choàng màu bạc hay sao?

Sau khi âm thầm suy tư một lát, chợt trong đầu của Giang Lưu lại xuất hiện một suy nghĩ như thế.

Người thần bí mặc áo choàng màu bạc tay cầm Đả Thần Tiên, Ngọc Hoàng Thượng Đế muốn ra tay với mình, đoạt lại Đả Thần Tiên là chuyện hoàn toàn hợp tình hợp lí.

Rốt cuộc trước đó Ngọc Hoàng Thượng Đế đã từng muốn mượn bản thân Sưu Bảo Kính, không phải là vì tìm kiếm tung tích của Đả Thần Tiên hay sao?

Còn như nói Ngọc Hoàng Thượng Đế muốn đối phó với người thần bí mặc áo choàng màu đen ư? Giang Lưu cảm thấy khả năng là thấp nhất.

Rốt cuộc, Chúc Cửu Âm hẳn cũng không biết người thần bí mặc áo choàng màu đen cũng là bản thân chứ nhỉ?

Trong khi Giang Lưu còn đang âm thầm suy tư về câu nói của Chúc Cửu Âm thì thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh, thời gian Trị Dũ Thánh Thủ kia có hiệu lực cũng đã kết thúc.

Tự nhiên, Bạch Thử Tinh nguyên bản bị đè ở phía dưới không thể động đậy, lại lần nữa khôi phục tự do.

- A! Bạch Thử , tại sao cô còn chưa đi?

Nhìn thấy Bạch Thử Tinh đứng dậy nhưng cũng không hề có ý định rời khỏi, Giang Lưu kỳ quái hỏi.

- Thánh Tăng, chúng ta đã không gặp mặt lâu như vậy rồi, ngài liền không nguyện ý nói chuyện với ta thêm một lúc hay sao? Ngài cứ nhẫn tâm như vậy sao?

Bạch Thử Tinh nhìn chằm chằm vào Giang Lưu với ánh mắt u oán rồi nói.

- Đi nhanh đi, nếu trong trận chiến đấu sau cùng thực lực của cô càng mạnh thì mới là báo đáp lớn nhất đối với ta!

Dáng vẻ u oán này của Bạch Thử Tinh làm cho ở trên trán của Giang Lưu hiện lên mấy vạch đen.

- Vậy được rồi!

Gật nhẹ đầu, Bạch Thử Tinh một lần nữa giữ vững tinh thần rồi sau đó tiếp tục từ cửa sổ nhảy ra ngoài, rời khỏi.

- Ôi, dáng dấp đẹp trai, thật đúng là chuyện phiền toái . . .

Đưa mắt nhìn Bạch Thử Tinh đi xa, Giang Lưu sờ lên gương mặt bóng loáng của mình, thở dài bất đắc dĩ.

- Tốt, mấy người các con có lời gì, vào nói đi!

Sau khi cảm khái một cách tự luyến, Giang Lưu chợt quay đầu về phía cửa ra vào và nói.

Vừa dứt lời, Giang Lưu giơ tay lên, chỉ về phía cửa thiền phòng, cánh cửa nhanh chóng mở ra.

Có thể nhìn thấy mấy người Tôn Ngộ Không, bao quát Bạch Long Mã đã hóa thân thành Đạo Thể đều chen nhau, đứng ở cửa ra vào, dán lỗ tai vào hình như đang nghe trộm.

- Sư phụ, lão Tôn ta là cảm giác được toàn bộ Linh Lung Tiên Phủ vừa mới chấn động một cái, có chút bận tâm đến sự an nguy cẩu ngài cho nên mới tới!

Nghe lén bị phát hiện nhưng Tôn Ngộ Không cũng không hề tỏ ra xấu hổ, thậm chí hắn còn nghiêm túc trả lời.

- Sư phụ thật là lợi hại, thực biết chơi, ngay cả toàn bộ Linh Lung Tiên Phủ đều kém chút bị người phá hủy rồi!

Trư Bát Giới tắc thì nói với vẻ mặt sùng bái, thậm chí còn giơ ngón tay cái lên với Giang Lưu.

- Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh nói đúng . . .

Sau khi trầm mặc một lát, Sa Ngộ Tịnh mở miệng nói.

- Ờ . . . con cũng cho rằng là có người đánh lén sư phụ nên mới chạy qua. Dù biết là không hỗ trợ chiến đấu được nhưng nếu như đối phương đánh không lại rồi bỏ chạy thì con có thể chở sư phụ đuổi theo.

Còn như Bạch Long Mã đâu, sau khi tròng mắt đi lòng vòng, hắn cũng lập tức lấy cớ, ạch, lý do.

- Mấy người các con đi về nghỉ ngơi cho tốt đi, chớ suy nghĩ quá nhiều!

Nhìn thấy mấy người Tôn Ngộ Không lấy cớ hoàn toàn giống như là đang nghi ngờ trí thông minh của mình, ở trên trán của Giang Lưu hiện lên mấy vạch đen, hắn cũng lười quở trách bọn họ, vung tay một cái nói.

Nghe được lời nói của Giang Lưu, mấy người Tôn Ngộ Không cũng biết rằng không có kịch hay để xem rồi, vì thế, tất cả đều xoay người lại.

- Đúng rồi, trong mấy ngày gần đây, mọi người giữ vững tinh thần, có lẽ sẽ có chút chuyện phiền toái đến.

Nhìn mấy người Tôn Ngộ Không chuyển thân rời khỏi, nghĩ đến câu nói vừa rồi Chúc Cửu Âm cố ý cho Bạch Thử Tinh truyền lại, Giang Lưu mở miệng nhắc nhở một câu.

- Hiểu rõ, sư phụ!

Mấy người Tôn Ngộ Không đồng thanh đáp.

Giang Lưu nghĩ nghĩ một lúc, cảm thấy Ngọc Hoàng Thượng Đế muốn ra tay với mình thì khả năng lớn nhất có thể là nhắm vào thân phận người thần bí mặc áo choàng màu bạc, thứ hai là thân phận Huyền Trang, cuối cùng mới chính là thân phận người thần bí mặc áo choàng màu đen.

Lấy thực lực bây giờ của mình, Giang Lưu tự nhận là vẫn còn có năng lực tự vệ, vì thế, sau khi nghĩ hồi lâu mà vẫn không có gì đầu mối, hắn lại lần nữa kéo ra thức tỉnh giao diện rồi nhảy xuống.

Giang Lưu quyết định vẫn là nên sớm thức tỉnh kỹ năng rồi lại nói. Và lần này, hắn lựa chọn thức tỉnh kỹ năng Trị Dũ Thánh Thủ

Kỹ năng này ở thời điểm quần chiến thật là có thể phát huy tác dụng lớn lao, chủ yếu hơn nó còn có thể xem như là kỹ năng khống chế đơn thể, thời gian có hiệu lực cũng dài nhất trong số các kỹ năng hắn có, tính thực dụng phải nói là phi thường mạnh mẽ.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, Giang Lưu cũng đã thức tỉnh kỹ năng cả một cái buổi tối. Ngày kế tiếp, sau khi rời giường, nếm qua bữa sáng, đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh tiếp tục tiến về phía Đại Lôi Âm Tự.

Trong trời đất có bốn đại bộ châu, ở một nơi nào đó nằm ở hướng Tây Nam.

Một cái hạp cốc to lớn, cả ngày đều cuồng phong lạnh thấu xương thổi qua. Ở đây, cuồng phong gào thét sắc bén tựa như là đao vậy, đừng nói là người bình thường, dù cho là yêu ma tu luyện có thành tựu cũng không dám tùy ý tới gần, sơ ý một chút e rằng sẽ bị đao gió phân thây.

Chỉ có điều, đối với một ít tồn tại có được thiên phú thần thông thuộc tính Phong thì khác, bọn họ lại càng ưa thích tu luyện ở đây, như thế có thể làm ít công to.

Hôm nay, hạp cốc cuồng phong này vẫn giống như ngày thường, không ít yêu ma quỷ quái sinh vật chiếm lĩnh một chỗ, âm thầm tu luyện.

Thế nhưng là đột nhiên, những yêu ma này phát hiện tình huống hôm nay có chút không thích hợp, bình thường, ở trong này, gió mạnh lạnh thấu xương vẫn luôn thổi qua thế mà chậm rãi lắng xuống, thẳng đến cuối cùng, hoàn toàn biến mất.

- Tình huống như thế nào? Đã xảy ra chuyện gì rồi?

Cuồng phong thổi suốt mấy chục nghìn năm đều không có ngừng nghỉ, hôm nay thế mà vô duyên vô cớ dừng lại? Những yêu ma quỷ quái vốn dựa vào hạp cốc cuồng phong này để tu luyện đều cảm thấy mê hoặc.

- Chỗ tận cùng nhất của hạp cốc cuồng phong này là dạng gì, cho tới bây giờ đều chưa từng có người nào thấy qua cả. Nhân cơ hội này vào xem sao? Có lẽ có thể có đại tạo hóa?

Tròng mắt của một yêu vật đột nhiên đi lòng vòng.

Chợt thân hình cuốn lên một trận cuồng phong, tốc độ cực nhanh bay thẳng về phía chỗ sâu nhất của hạp cốc cuồng phong này.

Hắn vừa khẽ động, hình như mang theo một loại tác dụng chim đầu đàn nào đó, không ít yêu ma vào lúc này cũng đều lấy lại tinh thần, sau đó tranh nhau chen lấn bay về phía chỗ sâu nhất của hạp cốc cuồng phong này.

Hô hô hô. . .

Nhưng mà, trong khi những yêu ma quỷ quái này hành động, tranh đoạt chạy về phía chỗ sâu nhất của hạp cốc cuồng phong này thì đột nhiên, một cơn gió màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây xuất hiện.

Đúng vậy, bằng mắt thường cũng có thể thấy, cơn gió này lại có màu sắc.

Nhìn qua, cơn gió màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây này cũng không mãnh liệt, tựa như là gió nhẹ quất vào mặt vậy.

Nhưng mà, vừa nhìn thấy cơn gió màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây này, những yêu ma tranh nhau chen lấn chạy về phía chỗ sâu nhất của hạp cốc cuồng phong này lại lập tức phát ra những tiếng kêu thảm thiết, hoảng sợ.

Ngay sau đó, khi cơn gió màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây này vừa thổi ngang qua, thân hình của tất cả đều hóa thành vô số bột phấn mà tiêu tán.

- Cơn gió nào! ?

Nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như thế, những yêu ma nguyên bản còn thở dài, cảm thấy mình chậm một bước kia lập tức điên cuồng lùi về phía sau. Nhìn cơn gió màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây đang thổi tới kia, trong lòng âm thầm hoảng sợ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận