Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1381: Anh hùng bàn phím của Đại Lôi Âm Tự



Như mọi khi, trước khi mở bảo rương cấp Thần ra, trước hết Giang Lưu lấy ra một cặp xúc xắc, ném chúng ra.

Sau khi lăn vài vòng, hai viên xúc xắc dừng lại!

12 điểm!

Điều này khiến trên mặt Giang Lưu không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ.

Xem ra vận khí của mình hôm nay rất tốt!

Nhưng nghĩ đến cũng phải, không chỉ là Sơn Hà Xã Tắc Đồ đã hoàn thành ưu hóa, đến Ngọc Đế tới gây chuyện cũng bị mình đuổi đi rồi. Nếu nói hôm nay vận khí của mình không tệ cũng không có gì kỳ lạ cả.

Nếu vận khí đã không tệ, Giang Lưu không có ý định phí lời nữa, trực tiếp lấy bảo rương ra!

Sau đó, từ từ mở bảo rương ra.

Khi bảo rương được mở ra, lông mày của Giang Lưu nhướng lên, chỉ thấy có một lá cờ hiệu nhỏ đang nằm trong bảo rương.

Trong lòng Giang Lưu có hơi mong đợi cũng có hơi tò mò, bèn lấy lá cờ hiệu bên trong ra!

Ánh mắt tập trung nhìn, thông tin thuộc tính của lá cờ hiệu nhỏ này trực tiếp hiện ra trước mắt Giang Lưu.

Chiêu Hồn phiên (đạo cụ đặc thù): Phất Chiêu Hồn phiên chín chín tám mốt lần, miệng gọi tên mục tiêu chín chín tám mốt lần là có thể chiêu vong hồn đến trước mặt mình.

Đã là đạo cụ lấy ra từ bảo rương cấp Thần, đương nhiên có thể coi là đạo cụ cấp Thần!

Mà nhìn thông tin của Chiêu Hồn phiên, trên mặt Giang Lưu cũng lộ ra vẻ vui mừng.

Có thể chiêu vong hồn của người chết đến?

Sức mạnh của Chiêu Hồn phiên này thực mạnh mẽ!

Thử hỏi, bình thường sau khi tiên phật qua đời thì vong hồn đều sẽ rơi vào tay Địa Tạng Vương Bồ Tát, muốn đưa những linh hồn này trở về thì cần phải xin Địa Tạng Vương Bồ Tát đặc cách khai ân!

Cho dù là Ngọc Đế hay Như Lai Phật Tổ cũng không ngoại lệ!

Nhưng mà, nếu có Chiêu Hồn phiên này, sẽ có thể trực tiếp chiêu vong hồn tới?

Nếu phải nói về giá trị của vật này, không cần nói ra cũng biết!

- Tuy nói ta có Hồi Hồn Chú, chỉ cần thời gian chết không quá một giờ, ta có thể tùy ý phục sinh. Chiêu Hồn phiên này nhìn có vẻ hơi vô dụng, nhưng nó vẫn là một bảo vật rất có giá trị!

Sau khi suy nghĩ một hồi, Giang Lưu gật đầu, lập tức cất Chiêu Hồn phiên vào trong Bảo Khố Bang Phái, đồng thời còn nói cho Cao Dương biết thông tin thuộc tính của Chiêu Hồn phiên!

Để nàng biết trong Bảo Khố Bang Phái lại có thêm một chí bảo nữa.

Giải quyết xong xuôi chuyện này, Giang Lưu mở ra khung trò chuyện nhắn tin với Cao Dương, sau khi trò chuyện vài câu, cũng không nói thêm gì nữa mà xoay người rời đi.

Sau khi trở lại đoàn thỉnh kinh Tây Hành, đoàn người Giang Lưu tiếp tục đi về phía Tây Thiên với tốc độ không nhanh không chậm.

Tất nhiên, mấy thầy trò bọn họ cũng không nhịn được tiến vào trong phó bản của Sơn Hà Xã Tắc Đồ...

Cảm nhận kỹ phiên bản hoàn toàn mới.

Đầu tiên, sau khi Sơn Hà Xã Tắc Đồ được ưu hóa, thực lực của quái vật bên trong quả thực đã nâng cao không ít!

Do đó, khi động thủ điểm kinh nghiệm nhận được cũng nhiều hơn.

Tuy nhiên BOSS cấp cao nhất Như Lai Phật Tổ cũng chỉ có bản diện kim sắc cấp 90. Ở trước mặt Giang Lưu hoàn toàn không phải là đối thủ.

Do đó, khi bắt đầu động thủ, đoàn người Giang Lưu vẫn không gặp phải khó khăn gì khi đánh phó bản.

Tất nhiên, với lực chiến đấu ở cấp bậc Chuẩn Thánh của Giang Lưu hiện tại, cho dù có thật sự xé mặt với Đại Lôi Âm Tự, cũng không phải không có sức đánh một trận!

Vì vậy, đây chỉ là một phó bản. Việc đám người không gặp phải khó khăn gì trong quá trình đánh phó bản cũng là điều hợp lý.

Tuy nhiên, cho dù là như vậy, mỗi lần đánh phó bản, điểm kinh nghiệm nhận được cũng tăng lên rất nhiều.

Nhìn chung, đúng là điểm kinh nghiệm mà đám người Giang Lưu có được mỗi ngày tăng lên rất nhiều.

Nó giống như khi ở cấp 50 mà đi đánh phó bản cấp 30 sẽ rất nhạt nhẽo. Bây giờ được đổi thành phó bản cấp 40, vẫn là nhạt nhẽo, nhưng đã tốt hơn trước đây rất nhiều.

- Từ góc độ điểm kinh nghiệm mà nói, trước đây khi chúng ta đánh phó bản, mỗi tháng có thể đánh khoảng mười tỷ điểm kinh nghiệm. Bây giờ, đã có thể đánh xấp xỉ mười tám tỷ rồi. Mức tăng này cũng không tệ!

Đánh phó bản xong một đợt, Giang Lưu nhìn vào điểm kinh nghiệm mà mình nhận được cùng với thời gian đã mất để đánh phó bản, hắn đại khái đã có thể tính ra điểm kinh nghiệm mà mình có thể nhận được trong một tháng.

Điểm kinh nghiệm mà mình đạt được không chỉ đơn thuần dựa vào việc đánh phó bản, mà còn có chức nghiệp sinh hoạt, cùng với việc tu luyện Thanh Liên Đạo Kinh mỗi tối!

Cộng tất cả lại, Giang Lưu cảm thấy hiện tại mỗi tháng hắn có thể nhận được khoảng hai mươi lăm tỷ điểm kinh nghiệm.

Tốc độ đạt được điểm kinh nghiệm này đã rất nhanh rồi.

Tuy rằng việc mỗi đẳng cấp vẫn không hề dễ dàng. Nhưng điều này là bởi vì cấp độ càng cao, giá kinh nghiệm cần có để nâng cấp được càng trở nên nhiều vô kể. Chứ không phải là tốc độ thu được điểm kinh nghiệm này không tốt!

Đánh phó bản, chức nghiệp sinh hoạt, cộng với việc tu luyện Thanh Liên Đạo Kinh, nhiều việc như vậy...

Nếu thỉnh thoảng lại phát một vài nhiệm vụ cấp Sử Thi, cấp Thần, đương nhiên lại là chuyện khác!

Giang Lưu đang thầm tính toán tốc độ tăng điểm kinh nghiệm, đám người Tôn Ngộ Không ở bên cạnh đương nhiên cũng cảm nhận được tốc độ gia tăng tu vi của mình, vì vậy kinh ngạc vui mừng nhìn Giang Lưu nói:

- Sư phụ, độ khó của phó bản này quả thực đã tăng lên một chút, tu vi của chúng ta cũng tăng lên rất nhiều!

Nghe thấy câu hỏi của đám người Tôn Ngộ Không, Giang Lưu nở nụ cười nói:

- Đó là đương nhiên, nếu không, việc gì vi sư phải kiên quyết đề nghị Nhiên Đăng Phật Tổ cường hóa phó bản như vậy?

Lúc này Trư Bát Giới ở bên cạnh nói với Giang Lưu:

- Sư phụ, ta thấy độ khó của phó bản này còn hơi thấp, nếu có thể mạnh thêm một chút thì càng tốt!

- Đúng đó sư phụ, Nhị sư huynh nói đúng!

Sa Ngộ Tịnh cũng gật đầu.

Nghe thấy lời của hai người Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh, Giang Lưu cười hỏi ngược lại:

- Ngươi cho rằng độ khó của phó bản này có thể tăng lên sao? Nếu còn tăng lên nữa nó sẽ giống hệt như Đại Lôi Âm Tự thật!

- Đến lúc đó, chúng ta còn đi đánh phó bản làm gì? Đi thẳng đến Đại Lôi Âm Tự không được sao?

- Hể?

Nghe Giang Lưu nói, cả Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh đều giật mình. Lập tức suy nghĩ một lúc, sau đó cũng gật đầu.

Quả thực là thế, lời sư phụ nói có lý!

Nếu lại nâng cao hơn nữa, vậy đúng là không khác gì nhiều Đại Lôi Âm Tự thật rồi!

Trong lúc vô thức, thực lực của mấy thầy trò đã tăng lên đến mức độ này rồi.

Mặc dù từ sớm, mấy thầy trò đã có ý định, khi hành trình về phương Tây đến điểm cuối cùng, cũng chính là thời điểm lật đổ Tiên Phật khắp trời!

Nhưng mà, bọn họ thực sự có năng lực này sao? Ban đầu, trong lòng ai cũng không có tự tin!

Nhưng bất tri bất giác, họ đã đạt đến trình độ này rồi sao?

Nghĩ kỹ lại thì, Di Lặc Phật Tổ của Phật Môn đã chết, Lưu Ly Vương Phật cũng đã chết, còn có các Phật Đà, Bồ Tát như Hoan Hỉ Phật cũng tử thương thảm trọng...

Cũng như vậy, bên phía Thiên Đình, Vương Mẫu nương nương đã chết, Tứ Ngự cũng chết sạch...

Cho dù là Thiên Đình hay Phật Môn đều bị tổn thương nguyên khí nặng nề. Tính toán cẩn thận một hồi, hình như hành trình về phương Tây đi đến hiện tại có tiến triển thật sự khả quan!

Giang Lưu nhìn vẻ mặt của đám người Trư Bát Giới, đại khái có thể đoán được bọn họ đang nghĩ gì, vì thế Giang Lưu nghiêm túc nói:

- Được rồi, bây giờ không phải lúc để vui mừng. Dù là Phật Môn hay Thiên Đình thực lực hiện tại vẫn rất mạnh. Chúng ta cũng càng ngày càng tiến gần đến Đại Lôi Âm Tự. Điều quan trọng nhất là phải nắm bắt từng phút từng giây để gia tăng sức mạnh của mình!

Nghe vậy, Tôn Ngộ Không ở bên cạnh gật đầu đồng ý, nghiêm túc nói:

- Không sai, hành trình trăm dặm đi được chín mươi cũng chỉ tính là một nửa. Hiện tại chúng ta quả thực đã đi đến thời điểm mấu chốt rồi!

Tuy nhiên, nghĩ đến việc lúc đầu mình bị Như Lai Phật Tổ lừa gạt, bị đè dưới Ngũ Hành Sơn năm trăm năm, nỗi uất hận này vẫn tuôn trào trong lòng, Tôn Ngộ Không cũng có loại cảm giác cấp bách muốn đi phục thù.

Tình hình của đoàn thỉnh kinh Tây Hành thế nào, tạm thời không nhắc đến!

Lúc này, trong Đại Lôi Âm Tự, Như Lai Phật Tổ vẫn ngồi trên tòa sen, không nói lời nào!

Mà dưới tòa sen, các Phật Đà Bồ Tát đang châu đầu ghé tai, thấp giọng nghị luận điều gì đó.

Một lúc lâu sau, Như Lai Phật Tổ đang cúi mắt khép mi mở hai mắt ra, trong miệng khẽ ho một tiếng.

Ngay tức khắc, toàn bộ Đại Lôi Âm Tự lập tức trở nên yên tĩnh.

- Các ngươi có gì muốn nói không?

Ánh mắt quét qua tất cả những người có mặt một vòng, Như Lai Phật Tổ cất tiếng hỏi.

- Phật Tổ...

Như Lai Phật Tổ dứt lời, Lư Xá Na Phật mở miệng nói:

- Lúc trước để trói buộc Công Đức Phật, Phật Tổ đã dùng vòng Cấm Thần để phong cấm tất cả pháp thuật thần thông của hắn. Nay hắn đã tự ý phá hủy vòng Cấm Thần. Như vậy tội đã tăng thêm một bậc, không thể dung thứ được!

Lư Xá Na Phật nói xong, không ít Phật Đà Bồ Tát ở bên cạnh đều gật đầu tán thành.

- Đúng vậy, Phật Tổ, sao có thể dung thứ cho hành vi như vậy được?

- A Di Đà Phật, chuyện này bản tọa đã biết. Lúc đó, Nhiên Đăng Phật Tổ có mặt ở đó...

Sau khi Như Lai Phật Tổ nói xong phật hiệu, mở miệng giải thích một lần Giang Lưu bị tình cảnh lúc đó dồn ép thế nào.

Nghe Như Lai Phật Tổ nói, Lư Xá Na Phật cũng đi theo nhấn mạnh nói:

- Phật Tổ, tuy nói hành động của Công Đức Phật quả thực về tình có thể tha thứ được, thế nhưng sau khi nguy hiểm qua đi, Công Đức Phật không hề đến nhận tội, mà vẫn tự ý đi lại. Nghĩ kỹ lại thì, tâm này nên phạt!

Mấy Phật Đà Bồ Tát khác cũng nói theo.

Hiển nhiên là bởi vì Giang Lưu bây giờ không bị vòng Cấm Thần phong cấm nữa đã khiến mấy vị Phật Đà này đều cảm thấy không được an toàn.

Như Lai Phật Tổ cũng không có phản bác ý tứ của mấy Phật Đà Bồ Tát này, khẽ gật đầu nói:

- A Di Đà Phật, lời Lư Xá Na Phật nói không phải không có lý!

Nói đến đây, Như Lai Phật Tổ hơi hơi ngừng lại rồi tiếp tục nói:

- Tuy nhiên, vòng Cấm Thần đã bị phá hủy, bản tọa chỉ có một cái. Vậy thì việc làm thế nào để phong cấm pháp thuật thần thông của Công Đức Phật, chuyện này giao cho Lư Xá Na Phật, thế nào?

- Chuyện này, chuyện này...

Nghe thấy lời của Phật Tổ, Lư Xá Na Phật vừa rồi còn kêu gào, lúc nãy đã cứng người lại.

Nhìn thấy dáng vẻ không nói nên lời của Lư Xá Na Phật, Như Lai Phật Tổ hỏi theo:

- Nếu như Lư Xá Na Phật cảm thấy vô cớ xuất binh là không hay, bản tọa có thể viết một phong thư khiển trách Công Đức Phật giao cho ngươi mang theo, thế nào?

Bạn cần đăng nhập để bình luận