Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1345: Mộng Ma khuất phục



Đương nhiên không cần phải nói kết cục cuối cùng nữa. Sau khi Giang Lưu đỡ ngứa tay, Mộng Ma nằm trên mặt đất không nhúc nhích, lâm vào trạng thái trọng thương gần chết.

Ma tộc dưới quyền Mộng Ma ở bên cạnh cũng không có ý tiến lên giúp một tay.

Đối với Ma tộc, gặp đối thủ có thực lực mạnh mẽ, bày tỏ thần phục, không thể phản kháng, đây hoàn toàn là chuyện đương nhiên.

Nếu Ma tộc cấp bậc Đại La Kim Tiên ở bên cạnh không có ý nhúng tay, hiển nhiên Giang Lưu cũng không định ra tay với hắn.

Đến thực lực bây giờ của Giang Lưu, nếu thật sự muốn tìm cho mình một trận chiến đánh đến vui sướng tràn trề, tu vi cấp bậc Đại La Kim Tiên đã khó có thể thỏa mãn hắn.

Sau khi ra tay một phen, Giang Lưu cảm thấy vô cùng sung sướng, vặn cổ tay và cánh tay nói:

- Ha, thoải mái!

Dứt lời, nhìn Mộng Ma nằm trên mặt đất, đã lâm vào trạng thái trọng thương gần chết, Giang Lưu giơ tay lên, ném kỹ năng Quan Âm Chú lên người hắn, làm thanh máu trên người hắn khôi phục một đoạn.

Ngay sau đó, Giang Lưu lại giơ tay lên, ném kỹ năng Trị Dũ Thánh Thủ.

Thánh vật từ trên trời giáng xuống, tản ra dao động vô hình, xẹt qua thân thể Mộng Ma, đồng thời hồi phục thanh máu trên đầu hắn một cách chậm rãi.

Cùng với thanh máu khôi phục, Mộng Ma vốn có trạng thái trọng thương gần chết cũng từ từ mở hai mắt ra.

Chỉ là, mở mắt ra rồi, Mộng Ma lại có dáng vẻ không còn gì để luyến tiếc, nằm trên mặt đất, thậm chí còn không có ý ngồi dậy.

Thấy Mộng Ma nằm bất động trên mặt đất, Giang Lưu đi tới, mở miệng hỏi:

- Này, ngươi nằm ỳ ra đấy làm gì?

- Không phải ngươi lại ra tay tiếp sao? Dù gì cũng phải ngã xuống, thôi thì nằm luôn cho rồi!

Nghe Giang Lưu hỏi, Mộng Ma lại có dáng vẻ đã sớm nhìn thấu sinh tử.

Lúc trước mỗi khi bị đánh đến hôn mê, Giang Lưu đều sẽ trị hết thương thế trên người hắn, sau đó tiếp tục ra tay…

Đối với tình huống như vậy, hiển nhiên Mộng Ma có vẻ đã quen từ sớm.

Nhìn bộ dạng này của hắn, Giang Lưu có hơi dở khóc dở cười, chợt khoát tay nói:

- Được rồi, ngươi ấy, ta không ra tay nữa!

- Ta không tin!

Nhìn Giang Lưu, trên mặt Mộng Ma toàn là thần sắc nghi ngờ.

Lần trước cho dù mình cầu xin hay uy hiếp hắn thế nào, hắn đều không dừng tay lại.

Lần này, mình cũng đắc tội hắn, hắn sẽ đơn giản dừng tay lại như vậy sao?

Mộng Ma cũng không quá tin. Nhìn dáng vẻ này của Mộng Ma, Giang Lưu thật sự có hơi dở khóc dở cười.

Không nói thêm nữa, mà là lại đeo vòng Cấm Thần của Như Lai Phật Tổ lên tay mình.

Sau khi đeo vòng Cấm Thần lên cổ tay, hiển nhiên, âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên, báo gần như tất cả kỹ năng của Giang Lưu bị phong cấm rồi, không thể sử dụng.

Chỉ là, dù Giang Lưu có đeo vòng Cấm Thần lên cổ tay mình, Mộng Ma cũng không có ý muốn tin Giang Lưu.

- Ngươi đừng tưởng rằng làm vậy là có thể gạt ta!

- Cái vòng Cấm Thần kia, ngươi có thể lấy xuống bất cứ lúc nào, cam đoan đó của ngươi thật sự không có chút sức thuyết phục nào!

Khóe miệng Giang Lưu giật giật một cái, nếu mềm không được, vậy thì cứng vậy.

- Nếu giờ ngươi đứng dậy, chúng ta còn có thể nói chuyện cho tốt, nhưng nếu ngươi cứ nằm yên đó, ta đây sẽ lấy vòng Cấm Thần xuống, đi luyện luyện với ngươi một phen!

Đối phó với người Ma giới, hình như cứng càng có hiệu quả hơn mềm.

Quả nhiên, nghe lời uy hiếp này của Giang Lưu, Mộng Ma vốn đang nằm dưới đất lập tức bật dậy.

Khi dậy cùng lắm là bị lừa gạt một cái mà thôi, chỉ là có thể bị đòn hiểm.

Nhưng nếu vẫn còn nằm dưới đất, nhìn dáng vẻ của Giang Lưu, chắc chắn mình sẽ bị đánh tiếp.

Về vấn đề xác suất, dĩ nhiên Mộng Ma biết nên lựa chọn thế nào.

Mộng Ma đứng dậy, đồng thời cũng thấp thỏm nhìn Giang Lưu.

Có điều, thấy hắn không có ý muốn tháo vòng Cấm Thần xuống thật, lúc này Mộng Ma mới thầm thở phào một hơi.

- Chiên Đàn Công Đức Phật đúng là có thủ đoạn mà! Vòng Cấm Thần Như Lai Phật Tổ đeo lên tay ngươi mà ngươi cũng có thể tùy ý tháo ra, đây cũng không phải là ai cũng có thể làm được!

Âm thầm thở phào một hơi, sau đó, Mộng Ma chợt mở miệng khen ngợi Giang Lưu, dáng vẻ vô cùng nịnh nọt và lấy lòng.

Chỉ là, với lời nịnh hót này, Giang Lưu cũng không để ý, chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm Mộng Ma, nói:

- Thật ra, lần này ta tới Ma giới chuyên môn vì để tìm ngươi! Nói đúng hơn là, tới xin ngươi giúp một tay!

Nghe lời Giang Lưu nói, Mộng Ma gần như là vỗ ngực, dáng vẻ vô cùng hào sảng, đáp:

- Ồ? Chiên Đàn Công Đức Phật muốn nhờ ta giúp cái gì? Cứ nói đừng ngại!

- Tình huống là thế này…

Giang Lưu cũng không có ý muốn lãng phí thời gian, mở miệng, tường thuật lại chuyện ở thôn Trần gia cho Mộng Ma nghe.

Sau đó, Giang Lưu hỏi:

- Thế nào? Chỉ nhờ ngươi đi trông chừng những dân làng kia, không để họ bị cảnh trong mơ quấy nhiễu, chuyện này, hẳn ngươi làm được đi?

- Công Đức Phật, chuyện này ta không dám hứa chắc, nhưng mà chuyện cảnh trong mơ, có thể nói ta là người mạnh nhất ở dưới Thánh Nhân, chỉ bảo vệ một ít dân làng phổ thông không bị cảnh trong mơ quấy nhiễu, chuyện này đối với ta mà nói cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi!

- Tốt!

Nghe câu trả lời này của Mộng Ma, trên mặt Giang Lưu lộ ra một nụ cười, nói:

- Đã thế, vậy thì đa tạ ngươi!

Lúc ra tay, có thể nói là Giang Lưu đánh đến mạnh mẽ, nhưng lúc không ra tay, Giang Lưu lại có dáng vẻ khiêm tốn lễ độ, nhìn thì vẫn rất dễ nói chuyện.

Đối với câu cảm ơn của Giang Lưu, Mộng Ma hơi khoát tay, tỏ vẻ hoàn toàn không cần khách sáo.

Chỉ là, nói tới chỗ này, Mộng Ma lại hơi trầm ngâm một lát, sau đó cẩn thận nhìn Giang Lưu, nói:

- Công Đức Phật à! Ta có câu nói, không biết có nên nói hay không?

Giang Lưu gật đầu nói:

- Cứ nói đừng ngại!

Cười hiền hòa, Mộng Ma nói với Giang Lưu:

- Nếu như lần sau Công Đức Phật ngươi có tới tìm ta chỉ vì hỗ trợ, cứ nói thẳng là được, giữa chúng ta không cần phải luận bàn nữa!

Với lời này của Mộng Ma, Giang Lưu tức giận nói với hắn:

- Đây không phải là ngươi nói muốn động thủ sao? Ta chỉ có thể thành toàn ngươi thôi!

Mặc dù mình đã sớm biết rằng muốn nhờ Mộng Ma giúp, kiểu gì cũng phải động thủ một phen.

Nhưng mà, động thủ chân chính không phải vì Mộng Ma khiêu chiến mình trước sao?

- Ặc…

Lời của Giang Lưu làm Mộng Ma nghẹn họng, nhất thời không trả lời được.

Hình như Công Đức Phật nói không sai? Chuyện này đúng là mình tìm đường chết thật nhỉ?

Cũng không dây dưa quá nhiều trên đề tài này, Giang Lưu mở miệng nói tiếp:

- Được rồi, chuyện này không nên chậm trễ, nếu đã xác định ra rồi, các hạ theo ta đến phàm trần đi thôi!

Tuy Hoan Hỉ Phật cũng là Phật Đà chính quả, nhưng tu vi chỉ có cảnh giới Đại La mà thôi, mà Mộng Ma thì đã là tu vi cấp bậc Chuẩn Thánh.

Hơn nữa chuyện nên liên quan đến vấn đề cảnh trong mơ, đương nhiên Giang Lưu tin tưởng năng lực của Mộng Ma.

Lúc này người là đao thớt, ta là thịt cá, ở trước mặt Giang Lưu, Mộng Ma đã hoàn toàn hiểu rõ vị trí của mình. Cho nên, nghe vậy hắn không chần chờ chút nào, gật đầu nói:

- Cũng được!

Chợt, Tiểu Bạch Long hóa thân thành bạch mã, dưới vó ngựa sinh ra tường vân, Giang Lưu ngồi trên lưng Bạch Long Mã.

Mà Mộng Ma thì sao? Hắn đi bên cạnh Giang Lưu, cùng nhau rời khỏi Vân Mộng Trạch, đi qua khe hở không gian giữa Ma giới và nhân gian, quay trở về nhân gian.

Đi đến bầu trời thôn Trần gia, Giang Lưu thông báo với Mộng Ma, kêu hắn trông chừng cho tốt.

Đương nhiên, nếu có thể lôi được người lén tạo mộng ra thì càng tốt hơn.

Sau đó, thân hình Giang Lưu và Bạch Long Mã mới đáp xuống, rơi vào trong thôn Trần gia.

Nam tử trung niên của thôn Trần gia vội vàng ra nghênh đón, thấp thỏm hỏi Giang Lưu:

- Đại sư, thế nào rồi?

Nghe hỏi, Giang Lưu mỉm cười, trả lời:

- Yên tâm đi, từ nay về sau, các ngươi sẽ không còn bị cảnh trong mơ kia quấy nhiễu nữa!

- Đa tạ đại sư! Đa tạ đại sư!

Nghe câu trả lời của Giang Lưu, nam tử trung niên của thôn Trần gia vô cùng kích động, bộ dạng cảm động đến rơi nước mắt.

Hình như Xảo Nhi bên cạnh cũng biết Giang Lưu đã tìm ra cách giải quyết, đi tới trước mặt Giang Lưu, thở dài tiếc hận nói:

- Ai, đại sư, nếu ngươi nguyện ý cưới ta, chuyện này căn bản là không cần phải phiền toái đến thế…

- A Di Đà Phật…

Chỉ là, với lời nói của Xảo Nhi, miệng Giang Lưu chỉ thấp giọng niệm một câu Phật hiệu, cũng không có ý trả lời.

Trư Bát Giới nhìn dáng vẻ của Giang Lưu, trong lòng thầm cảm khái.

- Ai, nhìn dáng vẻ của sư phụ, hình như rất phiền thì phải! Thật hi vọng phiền não như vậy có thể xuất hiện trên người ta!

Đây đúng là chết vì hạn hán chết vì ngập lụt.

Giang Lưu nói vấn đề người cả thôn cùng nằm mơ thấy ác mộng đã được giải quyết, câu này đương nhiên là nói cho tất cả các dân làng nghe. Nghe vậy, mặc dù có một số dân làng vẫn nửa tin nửa ngờ trong lòng, nhưng dù sao cũng phải nói, vẫn là tâm trạng vui vẻ chiếm đa số.

Giống trước, đoàn người Giang Lưu đợi trong thôn này. Sau khi bóng đêm càng ngày càng sâu, tất cả dân làng cũng lục tục đi nghỉ ngơi.

Cả thôn, trở nên yên tĩnh lại.

Thân hình của Mộng Ma cũng không phải thân thể thực chất, nên hắn muốn ẩn núp thì cũng không phải chuyện quá khó khăn.

Thần trí Mộng Ma xoay quanh trên bầu trời thôn Trần gia, âm thầm chú ý mọi thứ trong thôn Trần gia, bảo vệ cảnh trong mơ cũng những dân làng này.

Cứ như vậy đến nửa đêm, đột nhiên Mộng Ma cảm nhận được một luồng lực lượng quen thuộc xuất hiện, bắt đầu tản ra trong thôn Trần gia.

Cảm nhận được luồng lực lượng hết sức quen thuộc này, Mộng Ma thầm lẩm bẩm trong lòng.

- Quả nhiên Công Đức Phật nói không sai, có người đang tạo mộng, hơn nữa còn nhằm vào toàn bộ thôn Trần gia!

Có Mộng Ma đang bảo vệ, hiển nhiên năng lực tạo mộng này khó có thể đột phá vào thôn Trần gia.

Đồng thời, Mộng Ma cũng quả quyết hành động, bắt đầu lần theo lực lượng này, tìm kiếm vị trí người giật dây.

Nếu có thể bắt được người giở trò ở đằng sau, nhiệm vụ của mình coi như là hoàn thành.

Nếu hôm nay không thể bắt được, ai biết lúc nào Công Đức Phật sẽ thả cho mình đi?

Coi như là vì mình, cũng phải tốc chiến tốc thắng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận