Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1277: Vương Mẫu bị chặn tại điểm sống lại



Phản ứng của Ngọc Đế rất nhanh, dựa vào Chân Võ Tạo Điêu kì trên người mặc ngân bào đã đại khái có thể đoán ra chuyện gì đã xảy ra.

Mà sau khi đoán ra được kết quả này, tâm trạng Ngọc Đế nặng nề, không có tâm tư để quan tâm đến người mặc ngân bào, nhanh chóng xoay người lại.

Tuy roi Đả Thần vô cùng quan trọng, nhưng Ngọc Đế cũng hiểu rõ rằng, sự xuất hiện của người áo đen thần bí, lại còn cố ý dùng kế điệu hổ ly sơn để dẫn dụ mình đi, kế hoạch nhất định rất lớn.

Đã như vậy, cứ trở về trước mới có thể yên tâm được.

- Muốn đi?

Mắt nhìn thấy dáng vẻ quay người rời đi của Ngọc Đế, trong lòng Thiện Thi hơi căng thẳng.

Tác dụng phát huy của mình chính là giữ Ngọc Đế lại nơi này, nếu như lúc này để hắn rời đi, vậy thì không phải là tác dụng của mình không phát huy ra được hay sao?

May là Thiện Thi có chức nghiệp Thiên sư, các kỹ năng sở hữu đều là loại thuật pháp, tuy đa số đều thuộc loại phát ra nhưng cũng có mấy pháp thuật khống chế.

Thiện Thi nhấc tay, kỹ năng Kết Giới Hàn Băng chợt tung ra rơi thẳng lên người của Ngọc Đế.

Kết Giới Hàn Băng (đại viên mãn): Sau khi thi triển với mục tiêu bất kỳ, có thể khiến đối phương miễn dịch với bất cứ thương tổn gì, thời gian duy trì 40 giây, thời gian làm lạnh 600 giây!

Kỹ năng này, là một kỹ năng loại vô địch, ném ra lúc sinh mạng của mục tiêu sắp hết có thể đảm bảo không bị thương tổn.

Nhưng mà kỹ năng này cũng có thể sử dụng như một kỹ năng khống chế.

Lúc Kết Giới Hàn Băng phát huy tác dụng, vô số băng cứng sẽ quấn quanh mục tiêu, tuy rằng phát huy được tác dụng bảo vệ nhưng đồng thời cũng có tác dụng giam cầm.

Cảm thấy được bản thân gần như bị đóng băng hoàn toàn vậy, trong lòng Ngọc Đế thầm giật mình.

- Đây là? Thủ đoạn thần thông loại quy luật?

Chẳng lẽ tu vi của người mặc ngân bào này cũng đạt đến tu vi cấp Chuẩn Thánh rồi, bằng không vì sao lại có thủ đoạn thần thông loại quy luật như vậy?

Nhưng mà rất kỳ lạ là tuy rằng mình đã bị đóng băng rồi nhưng những khối băng cứng bao vây xung quanh mình, dường như cũng không có tạo thành bất cứ thương tổn nào đối với mình, chỉ đơn thuần giam cầm cơ thể mình, khiến mình khó mà di động được.

Sau khi dùng Kết Giới Hàn Băng khống chế Ngọc Đế, đồng thời, Thiện Thi bên này cũng lập tức gửi một tin nhắn qua cho Giang Lưu, báo lại tình huống ở bên này.

- Bên các ngươi phải làm gì thì nhanh chút, hình như Ngọc Đế đã nhận ra gì đó, đang chuẩn bị quay lại...

- Vậy sao?

Giang Lưu ở một bên khác nhìn tin tức mà Thiện Thi gửi tới, trong lòng cũng căng chặt

Nếu như Ngọc Đế thật sự phát hiện ra điều gì đó, đang chuẩn bị quay về, vậy thì bên Ác Thi quả thật phải tranh thủ thời gian mới được!

Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, Giang Lưu gửi tin nhắn qua đó:

- Hiểu rồi, lúc cần thiết ngươi có thể sử dụng nước thần để giữ chân Ngọc Đế!

Thấy Giang Lưu giao cho mình quyền được sử dụng nước thần, Thiện Thi thầm gật đầu.

- Nước thần sao? Cũng đúng…

Nước thần được lấy ra từ bảo rương cấp Thần đầu tiên, hiệu quả vô cùng đáng sợ.

Kỹ năng giảm 90% thời gian làm lạnh, cộng thêm kỹ năng giảm 5% thời gian làm lạnh của trang bị trên người nữa, vậy tất cả kỹ năng của mình đều chỉ còn 5% thời gian làm lạnh thôi sao?

Ví dụ kỹ năng Kết Giới Hàn Băng này, thời gian làm lạnh 600 giây biến thành 30 giây, nhưng thời gian duy trì kỹ năng này lại là 40 giây!

Sau khi trong lòng suy tính một lượt, Thiện Thi thầm gật đầu.

- Đủ rồi, dù Ngọc Đế có sử dụng thủ đoạn thần thông loại quy luật tương tự, có thể chống lại hiệu quả của Kết Giới Hàn Băng, nhưng ta vẫn còn có kỹ năng khác có thể sử dụng!



Gửi tin qua cho phía bên Thiện Thi xong, Giang Lưu đang ẩn nấp cũng gửi một tin nhắn qua cho bên Ác Thi.

- Hành động phía bên ngươi nhanh chút, tốc chiến tốc thắng, hình như Ngọc Đế đã nhận ra rồi!

Vương Mẫu nương nương trong tẩm cung nhìn thấy Ác Thi trực tiếp xông vào, sắc mặt thay đổi, đồng thời cầm trâm Phượng trong tay, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi, ngươi vô cớ xông vào tẩm cung của ta làm gì?

Chỉ là Ác Thi vốn không phải người thích nói nhiều, lúc này sau khi đã quyết định tốc chiến tốc thắng, Ác Thi lại càng không nhiều lời hơn nữa.

Thái Cực Đồ biến thành một cây cầu vàng vắt ngang sau lưng hắn, Ác Thi giơ tay ném kỹ năng Hư Nhược Phù về phía Vương Mẫu nương nương.

- Nguy rồi! Không ngờ tên này dám càn rỡ như vậy, trực tiếp vọt đến tẩm cung của ta giết người…

Vốn dĩ thân mang trọng thương còn chưa kịp hồi phục, lúc này lại trúng thêm nguyền rủa của Hư Nhược Phù, Vương Mẫu nương nương cũng biết người áo đen thần bí hôm nay là lai giả bất thiện rồi, trong lòng thầm hoảng sợ, đồng thời lùi người về phía sau.

Vào đúng lúc này một giọng nói nũng nịu vang lên:

- Tên hỗn xược! Ngươi dám ra tay với nương nương!

Chợt, một vị tiên nữ tay cầm Tiên kiếm, đâm về phía Ác Thi.

Tiên nữ này chính là thị nữ thiếp thân của Vương Mẫu nương nương, tu vi rõ ràng đã đạt đến cấp Đại La Kim Tiên.

- Cút!

Chỉ là, dưới lớp áo màu đen, Ác Thi quay đầu nhìn vị tiên nữ này một cái, đồng thời trong miệng phát ra một âm thanh u ám.

Đồng thời, dưới cái mũ trùm của áo choàng đen, một đôi đồng tử màu tím yêu dị đột nhiên phóng ra ánh sáng khủng bố.

Đây chính là kỹ năng mà Ác Thi học được gần đây, Khủng Cụ Ma Nhãn!

Bị đôi mắt mang theo ánh sáng màu tím này nhìn phải, tiên nữ này chỉ cảm thấy như nhìn thấy thứ đáng sợ nhất trên thế giới này, trong miệng không ngừng phát ra tiếng thét hoảng sợ.

- Á!

Sau đó, quay người chạy trối chết với dáng vẻ hoảng hốt như con ruồi không đầu, thậm chí còn đụng ngã mấy bàn ghế.

Nhìn thấy tiên nữ tu vi Đại La Kim Tiên bị Ác Thi trừng một cái là hoảng sợ chạy tán loạn khắp nơi, trong lòng Giang Lưu đang ẩn nấp trong bóng tối âm thầm cảm khái:

- Hiệu quả khống chế của Khủng Cụ Ma Nhãn quả nhiên bá đạo!

Kỹ năng loại khống chế không ít, nhưng mà loại kỹ năng loại khống chế bá đạo như vậy, vẫn rất là lợi hại.

- Đây là thủ đoạn gì?

Mắt thấy thị nữ thiếp thân của mình lại bị dọa cho chạy tán loạn, đến Vương Mẫu nương nương cũng cảm thấy khó hiểu.

Thị nữ này đã cùng mấy nghìn năm rồi, tu vi và tâm tính của nàng như thế nào, Vương Mẫu nương nương vô cùng rõ ràng.

Chỉ là tuy rằng chấn động trong lòng nhưng Vương Mẫu nương nương cũng không có tâm sức mà suy nghĩ những chuyện này, bởi vì lúc này trọng tâm công kích của Ác Thi lại lần nữa đặt lên người nàng.

Thái Cực Đồ biến thành một cây cầu vàng, liên kết giữa Ác Thi và hư không, gia tăng 1,2 tỷ lực chiến đấu, đây không phải là sức mạnh mà Vương Mẫu nương nương có thể đối kháng.

Trâm Phượng nơi tay, Vương Mẫu nương nương quét ra một đường cong lan về phía Ác Thi.

Chỉ là Ác Thi không nhiều lời, nâng tay vung lên, đường cong đã bị bàn tay này hóa giải.

Tiếp đó, bàn tay có thế dư không giảm bay thẳng về phía Vương Mẫu nương nương.

Bộp một tiếng, một chưởng đánh lên vai của Vương Mẫu nương nương khiến nàng bay ra ngoài.

Đồng thời, cảm xúc trên tay cũng khiến Ác Thi hiểu đươc, dưới một chưởng này hình như mình đã đánh gãy xương vai của Vương Mẫu nương nương.

Cho dù là ở thời kỳ mạnh nhất, Vương Mẫu nương nương cũng không phải là đối thủ của Thái Cực Đồ, lúc này bị thương, hơn nữa lại trúng Hư Nhược Phù, làm sao có thể triệt tiêu công kích của Ác Thi được?

Cả quá trình đều bị Ác Thi nghiền ép, trận chiến chỉ duy trì trong thời bốn năm phút ngắn ngủi, thanh máu trên đầu Vương Mẫu nương nương hạ thấp xuống tình trạng nguy hiểm nhất.

Phù!

Lại một chưởng, Ác Thi đánh một về phía Vương Mẫu nương nương.

Từ tình hình thanh máu trên đầu Vương Mẫu nương nương đến xem, một chưởng này giáng xuống sẽ khiến thanh máu trên đầu Vương Mẫu nương nương về không.

Chỉ là vào chính lúc này một ánh sáng chói mắt đột nhiên phóng ra từ trên người Vương Mẫu nương nương, khiến Ác Thi không khỏi đưa tay che trước mắt mình để ngăn cản ánh sáng chói mắt kia lại.

Khi ánh sáng mờ dần, Ác Thi và Giang Lưu đều phát hiện Vương Mẫu nương nương trước mặt họ đã biến mất rồi.

- Quả nhiên, nàng lại biến mất không thấy…

Nhìn thấy trước khi chết, Vương Mẫu nương nương lại biến mất như vậy, trong lòng Giang Lưu cũng thầm thất vọng.

Nhưng tất cả lại dường như nằm trong tính toán của mình?

Chỉ là tại sao phải cố ý đợi sẵn trong tẩm cung Ngọc Đế và Vương Mẫu để giết người? Chẳng phải là đã sớm đoán được cảnh này có thể sẽ xuất hiện hay sao?

Vì vậy, tuy kinh nhưng không loạn, Ác Thi nhanh chóng đi tìm tung tích của Vương Mẫu nương nương.

Đồng thời đến Giang Lưu cũng lấy kính Sưu Bảo của mình ra, âm thầm nhìn kính Sưu Bảo đọc một câu:

- Ngân Hà Cảnh Phượng Thoa!

Đây chính là tên của trâm Phượng trong tay Vương Mẫu nương nương, cũng chính là pháp bảo tùy thân của nàng.

Dùng kính Sưu Bảo để dò tìm dấu vết của trâm Phượng, từ đó tìm được tung tích của Vương Mẫu nương nương, hiển nhiên là một biện pháp khả thi.

Cùng với việc Giang Lưu thấp giọng đọc tên, rất nhanh, từng đốm sáng nhỏ ngưng tụ lại trên kính Sưu Bảo, chợt hóa thành một cái mũi tên.

Đầu mũi tên khẽ xoay tròn mấy vòng, lập tức chỉ về một hướng!

- Tìm được rồi!

Theo phương hướng mà kính Sưu Bảo chỉ, trong lòng Giang Lưu khẽ động, sau đó dựa theo đó lặng lẽ tới gần.

Quả nhiên, cũng không phải tìm lâu, theo dự tính ban đầu của Giang Lưu, sau khi thân hình của Vương Mẫu nương nương mất tích thì cũng không có xuất hiện ở nơi rất xa, mà ở ngay trong một căn phòng cách tẩm cung không xa.

Nhìn thấy dáng vẻ của Vương Mẫu nương nương đang nằm trên giường, thần sắc uể oải, khí tức yếu ớt, rõ ràng thương thế đã đến mức độ vô cùng nghiêm trọng.

Đồng thời, thanh máu trên đầu cũng chỉ còn lại một tia mà thôi.

Sau khi phát hiện ra tung tích của Vương Mẫu nương nương ở đây, trong lòng Giang Lưu thầm lẩm bẩm vài câu:

- Quả nhiên, điểm sống lại của Vương Mẫu nương nương được thiết lập trong tẩm cung này, nàng cho rằng nơi này mới là nơi an toàn nhất nhỉ?

Đúng vậy, điểm sống lại, theo Giang Lưu lúc sắp chết cơ thể sẽ được truyền tống thẳng tới nơi này, dùng cách nói trong trò chơi, đây không phải điểm sống lại thì là gì?

Nếu Giang Lưu tìm được tung tích của Vương Mẫu nương nương, đương nhiên cũng có thể nói là Ác Thi tìm được tung tích của Vương Mẫu nương nương.

Không lâu sau, Ác Thi mặc U ảnh Bào, lại lần nữa xuất hiện trước mặt Vương Mẫu nương nương.

- Xong…

Mình suýt thì bị giết ở tẩm cung, tuy Vương Mẫu nương nương cũng có chủ ý phải mau rời đi, nhưng bây giờ nhìn thấy Ác Thi xuất hiện trước mặt mình, lòng của Vương Mẫu hoàn toàn trầm xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận