Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1576: Vợ chồng nói chuyện trong đêm

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Sau khi đưa Giang Lưu vào động phủ, Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới cũng không hề có ý định rời khỏi!

Mà bọn họ lặng yên không tiếng động ngồi xổm xuống ở ngoài cửa sổ, ghé tai vào chân tường để nghe!

Đông một tiếng!

Chỉ có điều là hai người Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới mới vừa vặn ngồi xuống thì đột nhiên, một vật nặng nện ở trên cửa sổ!

Đồng thời, còn có giọng nói tức giận của Giang Lưu vang lên:

- Cút!

- Ngốc tử, chính là tại ngươi học xấu, tự dưng lôi kéo lão Tôn ta nghe chân tường để rồi bị sư phụ mắng?

Đây là giọng nói của Tôn Ngộ Không!

- Hầu ca, lão Trư ta là nghe nói, khi trong nhà có người thành thân, đến buổi tối người nhà đều sẽ trốn ở ngoài cửa sổ nghe chân tường, người nhà của sư phụ không phải chỉ là chúng ta hay sao?

Đây là giọng nói của Trư Bát Giới!

Giọng nói chuyện của hai người càng ngày càng nhỏ chứng tỏ hai người đã dần dần đã đi xa!

Với tu vi Chuẩn Thánh mà hai người còn trốn ở ngoài cửa sổ nghe chân tường ư? Đây có lẽ là từ Bàn Cổ khai thiên tích địa đến nay, người nghe chân tường có tu vi cao nhất chứ nhỉ?

Nghe thấy giọng nói của Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới đã rời xa, trong lòng của Giang Lưu âm thầm chửi bậy một câu!

Đối với Giang Lưu thì chuyện Trư Bát Giới Tôn Ngộ Không cùng nghe chân tường cũng chỉ là việc nhỏ xen giữa mà thôi!

Vào lúc này, lực chú ý của Giang Lưu một lần nữa đặt ở trên người của hai vị kiều thê trong phòng cưới!

Người mặc đỏ chót áo cưới, hất lên khăn đỏ của cô dâu tự nhiên là Cao Dương!

Còn ở bên cạnh, đội khăn màu hồng nhạt chính là Quốc Vương của Nữ Nhi Quốc!

Dựa theo quy củ, thê thiếp ở giữa có khác tôn ti!

Vợ cả mặc màu đỏ chót tiên diễm, thiếp cũng chỉ có thể mặc đồ thanh lịch như màu hồng phấn!

Giang Lưu cầm đòn cân nhỏ ở bên cạnh lên, theo thứ tự lật khăn cô dâu trên đầu của hai người Cao Dương cùng Quốc Vương của Nữ Nhi Quốc, trên mặt nở nụ cười!

Chợt, chăn lớn cùng ngủ, ba người kéo khăn phủ giường, cảnh tượng kiều diễm cùng tiếng thở gấp như khóc như tố vang lên!

Ba nghìn chữ được lược bỏ!

Sau đó, Giang Lưu lẳng lặng nửa tựa ở đầu giường, nhắm mắt lại!

Cao Dương cùng Quốc Vương của Nữ Nhi Quốc phân biệt nằm ở hai bên!

- Giang Lưu, có phải là chàng đang có tâm sự gì hay không?

Mặc dù đã là vợ chồng, thế nhưng Cao Dương lại cũng không có xưng hô bằng phu quân, mà vẫn gọi thẳng tên của Giang Lưu theo thói quen!

- Sao nàng biết?

Sau khi nghe được lời nói của Cao Dương, Giang Lưu kinh ngạc hỏi một câu.

- Ngươi hôm nay phát huy cũng không quá tốt! Ta như thế nào không biết?

Sau khi nghe được lời nói của Giang Lưu, Cao Dương trả lời?

- Hả? Đây không phải là lần thứ nhất của chúng ta hay sao? Làm sao nàng biết ta phát huy không tốt lắm?

Lời nói của Cao Dương làm cho Giang Lưu càng thêm kì quái!

Chẳng lẽ mình bị đội nón xanh rồi hay sao?

Lắc đầu, đây là chuyện không có khả năng xảy ra! Nàng cũng chỉ nói là bản thân không phát huy tốt chứ không phải là nói mình kém người khác!

- Chuyện . . . chuyện này. . .

Giang Lưu vừa dứt lời, ở bên cạnh Quốc Vương của Nữ Nhi Quốc thoáng chần chờ một lát rồi mở miệng nói:

- Lúc trước, ta cùng Cao Dương tỷ tỷ đã từng nói về chuyện này, cho nên, cho nên. . .

- Thì ra là như thế!

Nghe được lời nói của Quốc Vương Nữ Nhi Quốc, trong lòng của Giang Lưu bừng tỉnh hiểu ra!

Chỉ có điều là sau khi giật mình, biểu cảm ở trên mặt của Giang Lưu có hơi đen một chút, hắn tức giận nói:

- Lần trước là ta bị hạ độc, trạng thái lúc đó có thể giống với lúc bình thường hay sao?

- Tốt thôi! Ta tạm thời tin ngươi rồi! Thế nhưng mà, ngươi vừa rồi hình như có chút không chú ý, ta vẫn là có thể cảm nhận được, có phải hay không. . .

Nói đến đây, ngữ khí của Cao Dương có một ít sa sút:

- Có phải hai người chúng ta vẫn để chàng không có hào hứng hay không?

- Nói chỗ nào nói đây? Tốt thôi! Ta thẳng thắn, ta thật sự là đang suy tư một vài chuyện!

Nghe thấy ngữ khí của Cao Dương có một ít sa sút, Giang Lưu nói tiếp!

- Chuyện gì vậy? Lúc này, chàng còn có thể có chuyện gì cần suy tư?

Sau khi nghe được lời nói của Giang Lưu, Cao Dương càng cảm thấy kinh ngạc!

Vào lúc này, Thiên Đình đã phong bế, toàn bộ Linh Sơn đều đã dọn đi vào bên trong Hỗn Độn Hư Không rồi!

Mặc dù không thể hoàn thành mục tiêu lật đổ Thiên Đình và Phật môn!

Thế nhưng mà, trước mắt xem ra, Thiên Đình và Phật môn đều đã co đầu rút cổ vào rồi!

Giang Lưu thì được mọi người xem như là Thánh Nhân duy nhất hành tẩu được ở bên trong Tam Giới Lục Đạo, toàn bộ Tam Giới Lục Đạo đều lấy hắn là tôn, có thể nói là vua không ngai rồi!

Hắn còn có thể có tâm sự gì đây?

- Kỳ thực, lần này ở bên trong Hỗn Độn Hư Không, Thông Thiên Giáo Chủ không chỉ là đơn thuần xuất hiện để cứu ta, chủ yếu hơn chính là ta cùng hắn còn nói không ít chuyện, giúp ta biết rõ không ít tình huống!

Giang Lưu mở miệng đáp!

Chân tướng bản thân xuyên qua thế giới này, bản chất của hệ thống trò chơi là cái gì, còn có điều kiện mấu chốt nhất để có thể đột phá, trở thành Thánh Nhân . . .

Sau cùng Thông Thiên Giáo Chủ còn nhắc nhở bản thân, chuẩn xác hơn chính là điều hắn cường điệu nói với mình, những chuyện này đều rất trọng yếu!

Sau khi nghe được Giang Lưu cùng Thông Thiên Giáo Chủ gặp mặt, còn nói rất nhiều chuyện, Cao Dương tự nhiên là phải mở miệng hỏi thăm.

Đến trình độ này, tất cả nghi vấn ở trên người của mình cũng đều được làm rõ ràng rồi, Giang Lưu cũng không có ý định giấu diếm Cao Dương.

Hắn lần lượt kể hết từ chuyện bản thân không phải là người của thế giới này, tiếp đó, Thông Thiên Giáo Chủ cùng Ô Sào Thiền Sư liên thủ, làm thế nào đưa bản thân đến thế giới này.

Tiếp đó, bản thân sở dĩ có thể chỉ tốn hơn mười năm đã trưởng thành đến một bước này, đều là bởi vì sức mạnh của Hồng Mông Tử Khí cùng Tạo Hóa Ngọc Điệp!

Đương nhiên, sau cùng Giang Lưu cũng kể rõ một điều kiện sau cùng, điều kiện mà bất cứ ai cũng có thể thiếu sót để chứng đạo đột phá, trở thành Thánh Nhân, đó chính là thời cơ!

Thời cơ đột phá, trở thành Thánh Nhân không phải là một người cố gắng liền có thể đạt được.

Hơn nữa, cũng hoàn toàn không thể sớm biết rõ.

Chỉ có thể là thời cơ đã đến thì một cách tự nhiên liền biết rõ rồi!

Tựa như là Nữ Oa tạo người, Hậu Thổ Nương Nương thân hóa luân hồi đều là ở thời cơ phù hợp, bản thân đột nhiên liền minh bạch!

Tựa như là từ nơi sâu xa có một giọng nói nói cho ngươi nên làm như thế nào để chứng đạo đột phá, trở thành Thánh Nhân vậy!

Nếu như là Thiên Đạo không có chú định để ngươi trở thành Thánh Nhân, tự nhiên, cả đời này, ngươi cũng sẽ không chờ được thời cơ đột phá, trở thành Thánh Nhân.

Cho nên, đời này cũng không thể đột phá, trở thành Thánh Nhân rồi!

- Không phải chỉ là đột phá, trở thành Thánh Nhân hay sao? Có cần thiết hay sao?!

Nghe Giang Lưu giảng thuật tình huống đột phá, trở thành Thánh Nhân, ở bên cạnh Cao Dương lại mở miệng, tỏ vẻ không để trong lòng!

- Đột phá, trở thành Thánh Nhân thì thế nào? Còn không phải là bị giam bên ngoài ở Tam Giới Lục Đạo, không thể nhúng tay vào chuyện trong Tam Giới Lục Đạo hay sao?

- Nếu như chàng đột phá, trở thành Thánh Nhân, chẳng phải là cũng giống như vậy hay sao?

- Vậy còn không bằng cứ để như bây giờ vậy! Trong Tam Giới Lục Đạo này đã không có người lại có thể uy hiếp được chàng . . . chàng chính là vua không ngai, người mạnh nhất cua Tam Giới Lục Đạo này, chuyện này chẳng lẽ không tốt hay sao?

- Hay là nói? Bên trong Hỗn Độn Hư Không có thể phồn hoa náo nhiệt hơn Tam Giới Lục Đạo này đây?

Công chúa Cao Dương mở miệng nói với Giang Lưu.

Lời nàng nói cũng có đạo lý nhất định, làm cho Giang Lưu âm thầm gật nhẹ đầu.

Xác thực là như thế! Nếu như bản thân đột phá, trở thành Thánh Nhân, chẳng phải là mang ý nghĩa mình cũng nhất định phải đợi ở bên trong Hỗn Độn Hư Không, không thể trở về Tam Giới Lục Đạo hay sao?

Tưởng tượng như vậy thì đột phá, trở thành Thánh Nhân cũng thật sự là không có quá cần thiết rồi!

- Mặt khác, còn có một chuyện!

Sau khi bàn luận với Cao Dương về tình huống liên quan tới việc đột phá, trở thành Thánh Nhân, Giang Lưu hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp.

- Còn có chuyện gì? Chàng màu nói hết ra đi!

Sau khi nghe được lời nói của Giang Lưu, Cao Dương mở miệng nói!

- Là vấn đề liên quan tới Phật môn đại hưng, lần trước, khi rời đi, Thông Thiên Giáo Chủ còn cố ý nhắc nhở ta, sau khi hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh kết thúc, Phật môn đại hưng chính là định số, ai cũng không thể sửa đổi!

Giang Lưu mở miệng, nói chuyện này cho Cao Dương nghe một lần!

- Ý của Thông Thiên Giáo Chủ chính làmuốn chàng phát dương phật pháp hay sao?

Cao Dương nguyên bản lẳng lặng nằm ở trong khuỷu tay của Giang Lưu, vào lúc này cũng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Giang Lưu!

Chuyện này thật sự là một việc lớn đó!

- Chuyện này đúng là ông ý cũng không nói thẳng ra, thế nhưng mà, nói gần nói xa, xem như ám chỉ điểm ấy đi. Dù sao, chuyện tuyên dương phật pháp, Phật môn đại hưng đều là Thiên đạo chú định!

Giang Lưu lắc đầu nói!

- Vậy sao? Vậy thì chính chàng quyết định đi!

Sau khi nghe được lời nói của Giang Lưu, chỉ thoáng trầm ngâm trong chốc lát, Cao Dương mở miệng nói!

Chuyện này có liên quan trọng đại, Cao Dương cũng không dễ dàng quyết định thay cho Giang Lưu được rồi!

- Nguyên bản, ta lấy được Tam Tạng Chân Kinh, lại cũng không có ý định lấy ra, trong lòng đúng thật là cũng có ý dùng hành động này để ngăn chặn Phật môn đại hưng!

- Thế nhưng mà, lời nói của Thông Thiên Giáo Chủ hình như đang nhắc nhở ta, làm như vậy hoàn toàn là tốn công vô ích!

- Thế nhưng mà ta cùng Phật môn đều đã đấu đến mức độ này rồi, thậm chí Thánh địa Linh Sơn của Phật môn đều đã bị khu trục ra khỏi Tam Giới Lục Đạo, phải trốn vào trong Hỗn Độn Hư Không. Vào lúc này, lại muốn ta đi phát dương phật pháp thay cho Phật môn ư? Chẳng phải là ta đang tự tát vào mặt của mình hay sao?

- Ta quyết định vẫn là không nên phát dương phật pháp. Ta cũng muốn nhìn một chút, bây giờ Linh Sơn đều đã bị di chuyển vào đến bên trong Hỗn Độn Hư Không, Phật môn này đến cùng là còn làm sao để có thể đại hưng nữa đây?

Sau khi phân tích tình huống một cách đại khái, Giang Lưu quyết định nói!

- Nếu như chàng đã quyết định, vậy cứ xử lý mọi chuyện theo ý của chàng đi!

Sau khi nghe được lời nói của Giang Lưu, Cao Dương cũng gật nhẹ đầu, biểu thị sự ủng hộ!

Kỳ thực, trong lòng của Giang Lưu cùng Cao Dương đều có chút nghi hoặc!

Vào lúc này, Phật môn đã bị ép tới không ngẩng đầu được lên, e ngại Minh Giáo quy mô xâm lấn, cả Linh Sơn đều đã trốn vào đến bên trong Hỗn Độn Hư Không rồi!

Phật môn đều đã ly khai Tam Giới Lục Đạo, còn làm sao có thể đại hưng được nữa đây?

Thấy thế nào đều là chuyện không có khả năng xảy ra!

Nếu như Tam Tạng Chân Kinh không được truyền ra, lại đang dưới cục diện bây giờ, Phật môn đến cùng làm sao có thể đại hưng!

- Tốt rồi, chuyện nên nói đều đã trò chuyện tốt rồi, chúng ta có phải nên làm chuyện chính hay không?!

Vấn đề liên quan tới đột phá, trở thành Thánh Nhân cùng Phật môn đại hưng đều nói ra rồi, tâm tình của Giang Lưu tốt nhiều, xoay đầu lại nói với Cao Dương!

- Chính sự? Chính sự gì?

Sau khi nghe được lời nói của Giang Lưu, Cao Dương nao nao hỏi!

- Hắc hắc hắc! Bây giờ là đêm tân hôn của chúng ta, nàng nói xem còn có thể là chính sự gì cơ chứ?

Vào lúc này, cánh tay nguyên bản bị Cao Dương gối lên, bàn tay đột nhiên bắt đầu chuyển động, chậm rãi tuột xuống nơi cổ của Cao Dương!

Động tác này của Giang Lưu có ý vị như thế nào, Cao Dương tự nhiên là minh bạch!

Nàng hơi đỏ mặt, vội vàng cầu xin tha thứ:

- Chờ một chút! Giang Lưu, . . ., ta, ta đây là lần thứ nhất, chàng . . . chàng hay là bỏ qua cho ta đi!

- Không được, vừa rồi nàng không phải là còn nói trạng thái của ta không tốt hay sao? Đêm tân hôn đầu tiên đã bị nàng nói như vậy, nếu như là không cho nàng cầu xin tha thứ, sau này ta còn mặt mũi nào cơ chứ?

- Đừng, đừng, chàng đi tìm Tây Lương muội muội đi, nàng, nàng sớm đã không phải là lần đầu tiên, nàng có thể cùng chàng đại chiến một trận. . .

Mắt thấy Giang Lưu xoay người, đè lên bản thân, trong miệng của Cao Dương lớn tiếng cầu xin tha thứ!

- Hắc hắc hắc, hiện tại mới nghĩ cầu xin tha thứ hay sao? Đã muộn! Ta đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho Tây Lương, thế nhưng mà nàng muốn trốn cũng không được đâu! Lại đây nào!

Chăn mền vén lên, lập tức phủ lên ba người.

Chỉ trong chốc lát, lại là từng đợt âm thanh như khóc như tố vang lên. . .

Bạn cần đăng nhập để bình luận