Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1550: Người đã đến Linh Sơn, thiếu một nạn

Người dịch: Nguyễn Khiêm

- Chiên Đàn Công Đức Phật, Linh Cát Bồ Tát đã động thân, muốn đi ra tạo phiền toái cho các vị.

Giang Lưu mang theo mấy người Tôn Ngộ Không đi trên cầu độc mộc, rất nhanh, tiếng tin nhắn truyền đến vang lên.

Giang Lưu kéo khung nói chuyện giữa mình cùng Kim Mao Hống ra nhìn tin nhắn vừa mới nhận được này!

- Ừ, ta đã biết

Nhìn thấy tin nhắn này, Giang Lưu tiện tay nhắn tin trả lời, biểu thị bản thân biết rõ, đồng thời, trong lòng cũng âm thầm suy tư!

- Là Linh Cát Bồ Tát tới chế tác kiếp nạn hay sao?

- Khu Tán Chú. . .

Cảm giác được sức mạnh ở trong cơ thể của mình đều bị phong ấn lại, Giang Lưu giơ tay lên thi triển kỹ năng Khu Tán Chú!

Sau khi kỹ năng Khu Tán Chú đã thức tỉnh này được thi triển, Giang Lưu lập tức có thể cảm nhận được sức mạnh nguyên bản bị phong bế ở trong cơ thể của mình khôi phục rồi!

Chỉ có điều Lăng Vân Độ này là kiếp nạn lần thứ tám mươi, Giang Lưu cũng không chuẩn bị để nó không có hiệu quả!

Dù sao tám mươi mốt lần kiếp nạn là chuyện Thiên Đạo chú định.

Lần này nếu như là không có hiệu quả, như thế, ai biết được ở trên đường lên Linh Sơn lại sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn gì cơ chứ.

Chỉ có điều là Linh Cát Bồ Tát chủ động tới tạo phiền toái cho mình thì như thế, đối phương cũng đừng hòng mà dễ dàng rút lui!

Quả nhiên, ngay khi mấy người Giang Lưu đang cẩn thận đi lại trên cầu độc mộc thì đột nhiên, mấy luồng gió mạnh không có dấu hiệu nào thổi tới!

Giang Lưu còn tốt, bởi vì đã dùng kỹ năng Khu Tán Chú nên thực lực của hắn khôi phục.

Thế nhưng mà ba người Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh cùng Bạch Long Mã lại vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ kịp kinh ngạc và sợ hãi, hô lên một tiếng, tiếp đó, rơi xuống trong nước sông ở phía dưới!

- Ngốc tử, Sa sư đệ, Tiểu Bạch.

Mặc dù sức mạnh của Tôn Ngộ Không cũng bị hạn chế thế nhưng thân hình nhỏ gầy, tự nhiên là diện tích chịu gió tương đối nhỏ, phản ứng lại nhanh, kịp thời ôm lấy cầu độc mộc, cho nên cũng không bị gió thổi rơi xuống dưới nước.

Nhìn thấy mấy người Trư Bát Giới rơi xuống trong nước, Tôn Ngộ Không kinh ngạc và sợ hãi hô lên!

- Sư phụ, mấy người Sa sư đệ đã bị rơi xuống nước, chúng ta phải xử lý làm sao?

Tôn Ngộ Không mở miệng, hô lên với Giang Lưu!

Đồng thời, trong lòng của Tôn Ngộ Không cũng hiểu được, quả nhiên là người trong Phật môn ra tay hay sao?

Tất cả những chuyện này đều nằm trong sự dự liệu của sư phụ rồi!

- Yên tâm, Ngộ Không, có vi sư ở đây. . .

Sau khi nghe được lời nói của Tôn Ngộ Không, Giang Lưu mở miệng nói.

Vừa dứt lời, Giang Lưu nhấc tay lên, Liên Hoa Tam Thập Lục Phẩm bay thẳng ra ngoài.

Tiếp đó, một chùm sáng màu vàng nhanh chóng chiếu xuống trong nước sông.

Sau khi được chùm sáng này chiếu trúng, ba người Bạch Long Mã, Sa Ngộ Tịnh cùng Trư Bát Giới rơi xuống trong nước bay lên tới, tiếp đó, một lần nữa về tới phía trên cầu độc mộc!

- Chuyện . . . chuyện này sao có thể xảy ra được?

Mắt thấy Giang Lưu lại có thể đứng ở bên trên cầu độc mộc, thi triển ra sức mạnh để điều khiển pháp bảo, Linh Cát Bồ Tát trợn tròn mắt, trong lòng càng cảm thấy khó có thể tin!

Bởi vì bình thường thì người đi qua cầu độc mộc đều sẽ bị pháp tắc trên cầu phong tỏa toàn bộ sức mạnh lại, chưa từng ngoại lệ!

Thế nhưng mà ở chỗ Huyền Trang lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn!

- Chẳng lẽ là bởi vì thần thông loại pháp tắc. . .

Chỉ kinh ngạc và sợ hãi trong phút chốc rồi sau đó trong lòng của Linh Cát Bồ Tát hiện lên suy nghĩ này, mà sau khi suy nghĩ này hiện lên ở trong đầu, cảm xúc trong lòng của Linh Cát Bồ Tát cũng không khỏi trầm xuống!

Đúng vậy! Từ lúc cây cầu độc mộc này tồn tại cho tới nay đều chưa từng xuất hiện bất luận chuyện gì ngoài ý muốn.

Tất cả người đi trên cầu độc mộc đều sẽ bị phong tỏa tu vi.

Nếu không thì tất cả mọi người đều bay được, cần gì phải đi từng bước trên cây cầu độc mộc này, lúc đó cây cầu này chẳng phải là chuyện cười hay sao?

Cho nên Linh Cát Bồ Tát mới dám chủ động xin đi chế tác kiếp nạn!

Thế nhưng hiện tại, nhìn thấy tu vi của Giang Lưu không có bị phong tỏa, điều này làm cho hắn trợn tròn mắt đồng thời cũng giật mình.

Cho tới nay, hình như cũng chưa từng có cường giả cấp độ Chuẩn Thánh đi qua cây cầu độc mộc này!

Lại nói, cho tới nay, thần thông loại pháp tắc của Chiên Đàn Công Đức Phật chẳng phải là sớm đã truyền khắp tam giới hay sao?

- Nguy rồi, ta tại sao lại chủ động xin đi chế tác kiếp nạn? Ta đây là linh đài phủ bụi hay sao?

Sau khi ý thức được ‘Chân tướng’ của chuyện này, Linh Cát Bồ Tát giật mình kinh ngạc và sợ hãi rồi vội vàng xoay người muốn ly khai!

Vù vù!

Nhưng mà, vào lúc này Giang Lưu há có thể để hắn chạy trốn được?

Liên Hoa Tam Thập Lục Phẩm lại lần nữa bay ra, trong nháy mắt chùm sáng màu vàng đã chiếu rọi trên người Linh Cát Bồ Tát, làm cho hắn không thể động đậy rồi!

- Huyền Trang, chờ một chút, chuyện gì cũng có thể từ từ nói, vừa rồi đều là hiểu lầm. . .

Tu vi Chuẩn Thánh, lại cộng thêm Tiên Thiên Linh Bảo đỉnh cấp như Liên Hoa Tam Thập Lục Phẩm, cho dù là Chuẩn Thánh cũng không có mấy người có thể tránh thoát, Linh Cát Bồ Tát đương nhiên là bị trói đến sít sao, không thể động đậy rồi!

- Hazz!

Nhìn thấy Linh Cát Bồ Tát bị phong tỏa, Giang Lưu bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Sau đó, hắn mở miệng nói với Linh Cát Bồ Tát:

- Ta tự nhận là cho tới bây giờ vẫn chưa từng có làm điều gì không phải với Bồ Tát, bây giờ ngài lại đột nhiên xuất hiện, ra tay với mấy thầy trò chúng ta, đây là vì sao?

Và dứt lời, dưới sự điều khiển của Giang Lưu, chùm sáng bắn ra từ bên trong Liên Hoa Tam Thập Lục Phẩm này từ tác dụng phong tỏa lập tức chuyển biến trở thành tác dụng công kích!

- Chờ một chút! Chiên Đàn Công Đức Phật, ngài nghe ta nói đã . . .! A . . . a . . .

Cảm giác được đòn công kích đến từ Liên Hoa Tam Thập Lục Phẩm, Linh Cát Bồ Tát lập tức điều động tất cả sức mạnh của bản thân để ngăn cản!

Chỉ có điều là mặc dù nghe thấy Linh Cát Bồ Tát kêu to thế nhưng mà Giang Lưu lại không có ý định dừng tay .

Sau tiếng kêu to cuối cùng, thân hình của Linh Cát Bồ Tát nhanh chóng sụp đổ tiêu tán, hóa thành ánh sao lấp lánh biến mất.

Chỉ có một sợi vong hồn, yếu ớt nhẹ nhàng bay về phía Địa Tạng Động dưới Địa Phủ!

Đại Lôi Âm Tự, một màn sáng trôi nổi ở giữa không trung.

Bên trong màn sáng chính là cảnh tượng Giang Không ra tay đánh chết Linh Cát Bồ Tát.

Tận mắt nhìn thấy Linh Cát Bồ Tát gần như không có chút lực phản kháng nào đã bị Giang Lưu đánh chết, toàn bộ Đại Lôi Âm Tự vô luận là Phật Đà hay là Bồ Tát đều đột nhiên giật mình, cảm thấy ngạc nhiên!

Huyền Trang đã đi tới chân núi Linh Sơn, kiếp nạn lấy chân kinh đã sắp sửa kết thúc! Thế nhưng mà vào lúc này Linh Cát Bồ Tát kia lại có thể bị linh đài phủ bụi, tự động nhảy ra chịu chết!

Vô Lượng Lượng Kiếp này quả nhiên đáng sợ!

Đúng vậy! Linh đài phủ bụi!

Kỳ thực vừa rồi, khi Linh Cát Bồ Tát chủ động nhảy ra, biểu thị nguyện ý đi chế tác kiếp nạn cho đám người Huyền Trang thì ở bên cạnh không ít Phật Đà cùng Bồ Tát đều cho rằng linh đài của Linh Cát Bồ Tát kia đã bị kiếp số phủ bụi rồi!

Quả nhiên, chuyện phát triển cũng đã ấn chứng suy đoán của mọi người.

Sau khi chế tác kiếp nạn, Linh Cát Bồ Tát trong chớp mắt đã bỏ mình rồi!

- Phật Tổ. . .

Ở thời điểm này, khi toàn bộ Đại Lôi Âm Tự vẫn còn đang an tĩnh vì cái chết cuả Linh Cát Bồ Tát thì đột nhiên, có một vị Bồ Tát mở miệng!

Vị Bồ Tát này vừa mở miệng đã lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người ở bên trong Đại Lôi Âm Tự.

Bởi vì, người này chính là Kim Quang Bồ Tát!

- Ồ! Kim Quang Bồ Tát, có lời gì muốn nói?

Ánh mắt của Như Lai Phật Tổ rơi vào trên người Kim Mao Hống rồi người trước mở miệng hỏi!

- Phật Tổ, bên trên sổ ghi chép kiếp nạn đã xuất hiện kiếp nạn mới nhất, đó là kiếp nạn thứ tám mươi, Lăng Vân Độ rơi xuống nước!

Kim Mao Hống mở miệng trả lời!

- Ừm. . .

Sau khi nghe được lời nói của Kim Mao Hống, Như Lai Phật Tổ khẽ gật đầu, biểu cảm ở trên mặt vẫn khá thản nhiên, không nhìn ra buồn vui.

Chỉ có điều là sau khi nghe được lời nói này của Kim Mao Hống, trong lòng của các vị Phật Đà cùng Bồ Tát ở bên trong Đại Lôi Âm Tự đều cảm thấy kinh ngạc và sợ hãi!

Lăng Vân Độ chính là kiếp nạn thứ tám mươi hay sao?

Nói cách khác, chín chín tám mươi mốt kiếp nạn do Thiên Đạo định ra đã chỉ còn thiếu một lần kiếp nạn sau cùng rồi hay sao?

Nghĩ đến điểm này, các vị Phật Đà cùng Bồ Tát hận không thể lập tức làm cho bản thân ngất xỉu!

Linh Cát Bồ Tát chính là vết xe đổ đang ở trước mắt! Nếu như vào lúc này, lại có một lần kiếp nạn xuất hiện thì sao đây?

Bản thân có thể bị kiếp khí làm cho linh đài phủ bụi rồi nhảy ra ngoài, biểu thị bản thân nguyện ý đi chế tác kiếp nạn hay không?

Nghĩ tới đây, trong lòng của những Phật Đà cùng Bồ Tát này liền cảm thấy hoảng sợ rồi!

Thật sự là hoảng sợ, thật sự là đáng sợ!

Đám người Huyền Trang đều đã đến Linh Sơn, thế nhưng mà số lần kiếp nạn này còn không có hoàn thành! Sát kiếp vẫn còn tiếp tục!

- Như thế xem ra, còn có một lần kiếp nạn cuối cùng mà thôi!

Như Lai Phật Tổ đưa ánh mắt nhìn lướt qua tất cả các vị Phật Đà cùng Bồ Tát ở đây rồi mở miệng nói!

Bị ánh mắt của Như Lai Phật Tổ đảo qua, những Phật Đà cùng Bồ Tát này lập tức cúi đầu, hoàn toàn không dám ngẩng mặt lên đối diện cùng Như Lai Phật Tổ!

Hoàn toàn là hành động của đám học sinh dốt khi đối mặt với câu hỏi giáo viên đặt ra!

Sau khi mấy người Trư Bát Giới đều ngã vào trong nước và được Giang Lưu cứu đi lên, sắc trời cũng đã hơi tối. Sau đó, bọn họ mượn ánh trăng, đi về phía trước. Khoảng hai giờ sau, thẳng đến lúc đêm khuya thì mấy người Giang Lưu cuối cùng mới vượt qua cây cầu độc mộc này!

- Hô! Cuối cùng cũng sang đến bờ rồi! Thật là quá khó khăn!

Sau khi vượt qua cầu độc mộc, Trư Bát Giới hoàn toàn không để ý hình tượng, hắn nhanh chóng nằm dài ở bên bờ sông, thở dài một tiếng nói!

- Nhị sư huynh, cho dù với thân hình này, huynh đi qua cầu cũng khó khăn nhưng còn có thể so với Tiểu Bạch hay sao?

Sau khi nghe được lời nói của Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh mở miệng nói một câu công đạo!

Sau khi nghe được lời nói của Sa Ngộ Tịnh, Trư Bát Giới lập tức quay đầu nhìn về phía Bạch Long Mã ở bên cạnh. Hắn há to miệng muốn phản bác lại không biết nên nói như thế nào!

Xác thực, cầu độc mộc chỉ rộng cỡ bàn tay, Bạch Long Mã dùng bốn cái móng đi qua ở phía trên, thật sự là đã làm khó hắn rồi!

- Khó hay sao? Lão Tôn ta cảm thấy rất nhẹ nhõm! Hoàn toàn không có cảm giác gì!

Nhưng mà, vào lúc này, Tôn Ngộ Không lại lộn nhào về phía trên cầu độc mộc kia, dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái!

Hành động này của Tôn Ngộ Không làm cho trên trán của mấy người Trư Bát Giới lập tức xuất hiện mấy vạch đen!

Bởi vì hành động này của Tôn Ngộ Không có thể nói là không hề có tạo thành tổn thương với mấy người Trư Bát Giới nhưng lại mang vũ nhục cực cao!

- Tốt rồi, thời gian cũng không sớm, các đồ nhi, chúng ta ăn khuya, tiếp đó, nghỉ ngơi một đêm đi! Ngày mai bắt đầu leo núi!

Vào lúc này, Giang Lưu hình như cũng đã nghỉ ngơi tốt, mở miệng nói với mấy người Trư Bát Giới.

Trong khi đang nói chuyện, Giang Lưu lấy Linh Lung Tiên Phủ ra, mấy thầy trò đều đi vào!

Đi từ chiều đến khuya mà cơm cũng chưa kịp ăn, cho nên việc đầu tiên đương nhiên là phải ăn tối rồi!

- Sư phụ, lão Trư ta đã đói đến mức bụng xẹp lép rồi!

Xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, Trư Bát Giới mở miệng nói một câu rồi là người đầu tiên theo Giang Lưu đi vào bên trong Linh Lung Tiên Phủ!

Bởi vì thời gian đã rất muộn, vì thế, bữa ăn khuya này cũng không có quá phong phú.

Sau khi ăn uống no nê, mấy thầy trò cũng trở về phòng của mình nghỉ ngơi thật tốt!

Mà vào lúc này, ở bên trong Đại Lôi Âm Tự, các vị Phật Đà cùng Bồ Tát vẫn như cũ không có rời đi.

Bởi vì vấn đề liên quan tới một lần kiếp nạn cuối cùng này vẫn giống như là một tảng đá lớn, đè nặng ở trong lòng của tất cả mọi người!

Hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh nhất định phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, đây chính là chuyện Thiên đạo đã chú định, và lúc này chỉ còn thiếu có một nạn mà thôi.

Thế nhưng mà đám người Huyền Trang đều đã đến Linh Sơn rồi!

Chuyện này để người ta làm sao có thể yên tâm được?

Cho nên trước khi chuyện này được quyết định thì cũng có người nào muốn rời khỏi Đại Lôi Âm Tự cả, sợ bị kiếp khí ảnh hưởng, khiến cho linh đài phủ bụi mà tự động chạy đến chế tác kiếp nạn cho mấy người Huyền Trang rồi bỏ mạng.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sau khi mấy người Giang Lưu ăn xong bữa sáng, chợt nhìn về phía Linh Sơn!

Nhìn ra Linh Sơn cao đến mấy ngàn trượng.

Nếu như là dùng tốc độ đi Tây Thiên thỉnh kinh lúc trước để leo núi thì đoán chừng cũng phải mất hai, ba ngày mới có thể bò lên đỉnh núi rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận