Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1352: Vương Mẫu lại vẫn lạc rồi…



Phượng loan bay trên không trung, hướng về phía Thiên Đình.

Bởi vì đoàn người Giang Lưu đã cách Đại Lôi Âm Tự ở Tây Thiên không xa, nên vị trí hiện tại của bông Liệt Diễm Hàn Băng Quỳ này thuộc về Tây Ngưu Hạ Châu nằm trong phạm vi thế lực của Phật Môn, hiển nhiên là cách vị trí của Thiên Đình khá xa.

Vương Mẫu nương nương lẳng lặng ngồi trong phượng loan của mình, suy nghĩ hàng nghìn hàng vạn.

Đột nhiên, Vương Mẫu nương nương cảm giác bầu trời tối đi không ít, ngay sau đó, phượng loan của mình cũng dừng lại theo.

Vén rèm phượng loan lên, Vương Mẫu nương nương hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Kim Giáp Thần tướng hộ tống bên cạnh nói:

- Nương nương cẩn thận, có khách không mời mà đến!

Mười mấy Thần tướng vây chặt phượng loan ở giữa, cảnh giác nhìn bốn phía.

Bất chợt, trong hư không có hai bóng dáng xuất hiện.

Một người mặc áo dài đen như mực, hoàn toàn che phủ thân hình của hắn, khiến người ta không thể nhìn rõ bộ dạng của hắn.

Một người khác cũng có dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi, nhưng lại mặc trên người bộ áo dài màu bạc.

Hai người này vừa xuất hiện liền đi thẳng tới phượng loan, hiển nhiên không phải đi ngang qua mà thôi…

- Nguy rồi!

Nhìn hai người xuất hiện này, mặt Thần tướng cầm đầu biến sắc.

Thiện Thi mặc Ngân Long bào, mà ác thi thì mặc U Ảnh bào.

Nhìn hai người Thiện Thi và Ác Thi xuất hiện, mặt Thần tướng bảo vệ trước phượng loan biến sắc, vội vàng hô lên:

- Nương nương, ngươi chạy mau…

Vương Mẫu nương nương bước xuống phượng loan, cũng không bỏ chạy mà là đảo mắt nhìn hai người Thiện Thi và Ác Thi, rồi mở miệng hỏi:

- Hai người các ngươi là ai? Vì sao chặn lối đi của bản cung?

Lời Vương Mẫu nương nương nói làm Thiện Thi và Ác Thi đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm nghi hoặc.

Vương Mẫu nương nương này thế mà không biết hai bọn mình?

Đặc biệt là lúc trước nàng chết dưới tay của người mặc Ngân Long bào thần bí đấy, nàng thế mà không biết?

- Thì ra là thế.

Trong lòng ngạc nhiên, chợt hình như Ác Thi phản ứng kịp, nói:

- Thì ra ngươi đánh mất kí ức gần đây!

Ác Thi chợt hiểu ra.

Nhớ lời Địa Tạng Vương Bồ Tát từng nói, ở trong hồ Tẩy Hồn, tuy Vương Mẫu nương nương được cứu nhưng cũng bị rửa đi rất nhiều ký ức.

Giờ xem ra, đúng là nàng đã đánh mất rất nhiều ký ức thật, biểu hiện lúc nãy cũng chỉ là làm dáng thôi đúng không?

Vì mở video nên Giang Lưu tận mắt nhìn thấy tình huống bên này, trong lòng cũng chợt hiểu.

- Thì ra là thế, thảo nào hồi nãy cứ thấy lời nói cử chỉ của nàng cứ quái dị sao ấy!

Hiển nhiên Kim Giáp Thần tướng bên cạnh cũng giật mình vì Vương Mẫu nương nương thế mà không biết người áo đen thần bí, trong miệng lớn tiếng nói:

- Nương nương, đi mau, lúc trước ngươi chính là đã táng thân trong tay người áo đen thần bí này, mấy người bọn ta tới cản bọn họ lại…

- Hắn chính là người áo đen thần bí đã giết ta một lần sao?

Nghe lời giải thích của Kim Giác Thần tướng, Vương Mẫu nương nương cũng coi như biết được thân phận của hai người trước mắt, sắc mặt không khỏi thay đổi.

Chỉ là, lời Kim Giáp Thần tướng vừa dứt, Thiện Thi bên cạnh đột nhiên nói:

- Cản bọn ta lại? Hình như các ngươi quá đề cao mình rồi thì phải?

Trong lúc nói, Thiện Thi nhấc tay một cái, roi Đả Thần xuất hiện trong tay, chỉ về phía những Thần tướng bảo vệ bên cạnh phượng loan.

Roi Đả Thần phát huy công hiệu, trong mười ba vị Thần tướng bảo vệ phượng loan thì có mười người lập tức bị định thân, không thể động đậy.

- Roi Đả Thần…

Ba vị Thần tướng còn lại hiển nhiên không phải người trên bảng Phong Thần, nhưng nhìn roi Đả Thần trong tay Thiện Thi, sắc mặt họ cũng trở nên vô cùng khó coi.

Mười người đều bị hạn chế trực tiếp, chỉ dựa vào ba người mình thôi thì có thể chống lại hai người bọn họ sao?

Nhưng mà, tuy trong lòng tuyệt vọng nhưng ba Thần tướng này vẫn trung thành và tận tâm, trong miệng hô lên bảo Vương Mẫu nương nương chạy trốn.

Sau đó liều mạng đánh về phía Ác Thi.

Không nhiều lời, Ác Thi nhấc tay một cái, Tru Tiên kiếm hiện ra trong tay hắn, chợt, ánh kiếm quét ngang!

Là Tru Tiên kiếm có giá cả cao nhất, lực phá hoại mạnh nhất trong Tru Tiên Tứ Kiếm, đương nhiên mấy Thần tướng này khó có thể ngăn cản.

Muốn dây dưa kéo dài thời gian? Ý tưởng thì tốt đấy, nhưng tiếc là thực lực của bọn họ căn bản không làm được điều này.

Dưới ánh kiếm sắc bén của Tru Tiên kiếm, ba người trực tiếp bỏ mạng.

- Muốn chạy? Ngươi chạy thoát sao?

Sau khi tru diệt ba vị Thần tướng, nhìn thân hình Vương Mẫu nương nương hóa thành một luồng sáng bay đi thật xa, trong miệng Ác Thi lầm bầm một câu rồi đuổi theo.

Đồng thời, Tru Tiên kiếm điểm một cái về phía thân hình của Vương Mẫu nương nương từ xa, kỹ năng Hư Nhược Phù được phát động.

Trong hư không, một lá bùa màu xám trắng đột nhiên ngưng kết, sau đó xông vào cơ thể Vương Mẫu nương nương.

Sau khi Hư Nhược Phù phát huy hiệu quả, tốc độ của Vương Mẫu nương nương cũng chịu ảnh hưởng mà chậm lại một đoạn!

Cùng với tốc độ giảm xuống, bản thân lại có thương thế trong người, Vương Mẫu nương nương muốn chạy trốn khỏi sự truy sát của Ác Thi, hiển nhiên là chuyện không dễ dàng như vậy.

Trốn được một lúc, mới mấy phút ngắn ngủi mà thôi, Vương Mẫu nương nương đã bị Ác Thi đuổi kịp.

Bị Ác Thi đuổi theo chặn đường đi, hai mắt Vương Mẫu nương nương nhìn chòng chọc vào Ác Thi, hỏi:

- Các hạ rốt cuộc là ai? Vì sao phải giết ta như thế? Cho dù chết cũng phải cho ta chết rõ ràng chứ?

- Đừng nghĩ kéo dài thời gian, không ai có thể tới cứu ngươi được đâu!

Chỉ là Ác Thi không có ý nói chuyện phiếm lãng phí thời gian với Vương Mẫu nương nương. Sau khi nói câu như vậy, hắn giơ Tru Tiên kiếm trong tay lên thật cao, chém xuống về phía Vương Mẫu nương nương.

Trong thời kỳ toàn thịnh lúc trước, Vương Mẫu nương nương cũng không phải là đối thủ của Ác Thi, lúc này thương thế trên người còn chưa khỏi hẳn, làm sao có thể là đối thủ?

Chiến đấu không kéo dài bao lâu, cuối cùng Tru Tiên kiếm vung lên, hóa thành một ánh kiếm đáng sợ.

Thân hình Vương Mẫu nương nương ngã trên mặt đất, thanh máu trên đầu trống rỗng, lại vẫn lạc. Một luồng vong hồn như ẩn như hiện bay về phía U Minh Địa Phủ.

Dĩ nhiên, Nguyên Linh đã ẩn ở giữa đường từ lâu, lấy hồ lô Cửu Cửu Tán Hồn ra hút một cái, hồn phách của Vương Mẫu nương nương bị hút vào trong hồ lô Cửu Cửu Tán Hồn.

Nhắc nhở: Thu được 2,8 tỷ điểm kinh nghiệm, thu được 18 vạn lượng tiền vàng!

Cùng với Vương Mẫu nương nương vẫn lạc, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu Ác Thi!

Thiên địa thất sắc, vạn vật cùng bi.

Theo Vương Mẫu nương nương vẫn lạc lần nữa, thiên địa dị biến xuất hiện khi Vương Mẫu nương nương chết lần trước lại hiện ra.

Mà thiên địa dị biến này xuất hiện làm đại lão các phương đều lấy làm kinh hãi.

Tình huống gì? Lúc này mới bao lâu? Thế mà lại xuất hiện tình huống như vậy?

Lần này là vị nào vẫn lạc?

Tâm niệm cảm giác một cái, rất nhanh, các đại lão này cũng đều biết người vẫn lạc lần này lại là Vương Mẫu nương nương!

Nhưng mà mới qua bao lâu chứ? Vương Mẫu nương nương lại vẫn lạc?

Muốn nói người có phản ứng lớn nhất không phải ai khác, chính là Ngọc Đế. Hay tin Vương Mẫu nương nương lại vẫn lạc, sắc mặt Ngọc Đế biến đổi hô lên:

- Dao Cơ!

Chẳng qua, cũng may Ngọc Đế đã sớm có kinh nghiệm, biết lúc này mình nên làm gì đầu tiên.

Cũng không định lãng phí thời gian, Ngọc Đế vội vàng gạt mọi chuyện trong tay sang một bên, thân hình như điện bay nhanh về phía động Địa Tạng.

Mặc kệ người ra tay là ai, cũng không để ý rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mọi chuyện trước hết vẫn là cầm lấy vong hồn của Dao Cơ cái đã.

Tiểu Sa di đứng ở của động Địa Tạng thấy Ngọc Đế xuất hiện, mở miệng thi lễ.

- Ngọc Đế bệ hạ…

Gọi một tiếng, một cơn gió lốc thoảng qua. Với lời chào của tiểu Sa di này, Ngọc Đế không thèm để ý lấy một cái, trực tiếp lướt qua người hắn đi vào động Địa Tạng.

Vẫn là cảm giác quen thuộc, vẫn là mùi vị quen thuộc.

Thấy Ngọc Đế không để ý đến mình, vọt thẳng vào động Địa Tạng, tiểu Sa di này cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Suy nghĩ lại, không phải lúc trước khi Di Lặc Phật Tổ bỏ mình, lúc đó chẳng phải Như Lai Phật Tổ cũng xông thẳng vào động Địa Tạng như vậy sao?

Trong động Địa Tàng, nhìn Ngọc Đế xông thẳng vào, Địa Tạng Vương Bồ Tát mở miệng hành lễ:

- Bái kiến Ngọc Đế bệ hạ!

Nhìn hồn phách của Vương Mẫu nương nương không có trong hồ Tẩy Hồn, trong lòng Ngọc Đế hơi căng thẳng, bỗng dưng cảm thấy bất an, đồng thời trong miệng cũng lớn tiếng hỏi Địa Tạng Vương Bồ Tát:

- Địa Tạng, vong hồn của Dao Cơ đâu?

- Hồi bẩm bệ hạ, hồn phách của Vương Mẫu nương nương cũng không có tới động Địa Tạng…

Địa Tạng Vương Bồ Tát cúi đầu, trả lời.

- Điều đó không thể nào!

Nghe câu trả lời của Địa Tạng Vương Bồ Tát, Ngọc Đế kiên định lắc đầu.

Phàm là Tiên Phật sau khi ngã xuống, vong hồn đều rơi vào tay Địa Tạng Vương, vì sao đến hôm nay lại xuất hiện ngoại lệ như vậy?

Đương nhiên Ngọc Đế không chịu tin tưởng!

- Ai, chớ nói là bệ hạ cảm thấy không thể, bần tăng cũng thấy vậy, nhưng sự thật là thế, bần tăng cũng không biết phải làm sao!

Thở dài một tiếng, Địa Tạng Vương Bồ Tát bất đắc dĩ lắc đầu nói.

Nhìn bộ dạng này của Địa Tạng Vương Bồ Tát, chân mày Ngọc Đế cau lại thật chặt.

Chuyện liên quan đến Dao Cơ, Ngọc Đế biết đúng là mình có hơi xúc động. Nhìn bộ dạng của Địa Tạng Vương Bồ Tát, xem ra cũng không phải đang nói láo.

Hít sâu hai cái, tạm thời đè nỗi kích động trong lòng xuống, Ngọc Đế dò hỏi:

- Tại sao lại xuất hiện tình huống như vậy? Bồ Tát ngươi có biết gì không?

- Chuyện này bần tăng cũng không biết, nhưng có lẽ Như Lai Phật Tổ có biết điều gì!

- Bởi vì lần trước khi Di Lặc Phật Tổ vẫn lạc, Như Lai Phật Tổ cũng giống như bệ hạ vậy. Mấy ngày nay hắn vẫn đang tìm kiếm vong hồn của Di Lặc Phật Tổ…

Địa Tạng Vương Bồ Tát mở miệng, trình bày tình hình Di Lặc Phật Tổ tử vong lần trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận