Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1473: Giang Lưu: Thôi xong, toang rồi!

Quả nhiên sau khi Nhiên Đăng Phật Tổ ngã xuống, có không ít thứ xuất hiện trong bọc không gian!

Thế nhưng với ánh mắt hiện giờ của Giang Lưu, chẳng có bao nhiêu thứ khiến hắn để ý!

Cuối cùng chỉ có một bộ Tỏa Tử Giáp thu hút sự chú ý của Giang Lưu, hắn rất vừa mắt với món này!

Man Sơn Tỏa Tử Giáp (cấp Thần): Cần đẳng cấp 90, phòng ngự +500 triệu, vĩnh viễn không hao mòn!

Giang Lưu xem thông tin thuộc tính của Tỏa Tử Giáp, hài lòng gật đầu!

Tuy nó không có công năng đặc hiệu mạnh gì nhưng lại là một bộ cấp 90, trị số phòng ngự có thể cao hơn 500 triệu, bản thân nó đã mang ý nghĩa cực kỳ mạnh mẽ rồi!

Sau khi xem thông tin của Tỏa Tử Giáp, Giang Lưu quay qua nhìn Tôn Ngộ Không!

Mình đã có Chân Võ Thanh Liên Y với trị số phòng ngự 2 tỷ, vậy Tỏa Tử Giáp này tất sẽ phù hợp với Tôn Ngộ Không nhất!

Vừa khéo thay thế Băng Thiết Thần Giáp thuộc cảnh giới Đại La trên người hắn!

- Ngộ Không ơi!

Giang Lưu lấy Tỏa Tử Giáp ra rồi cất tiếng gọi Tôn Ngộ Không!

- Sư phụ!

Nghe Giang Lưu gọi mình, Tôn Ngộ Không nhún người nhảy đến trước mặt hắn, đồng thời lặng lẽ nhìn lướt qua Man Sơn Tỏa Tử Giáp mà Giang Lưu đang cầm, trong lòng cũng hiểu rồi!

- Vé Đề Thăng Đẳng Cấp trước đó, đưa cho Trư Bát Giới mới là chuyện thỏa đáng nhất, vi sư có một bộ Thần Giáp với năng lực phòng ngự mạnh mẽ, cho ngươi này!

Giang Lưu đưa Man Sơn Tỏa Tử Giáp cho Tôn Ngộ Không và nói.

Vé Đề Thăng Đẳng Cấp có thể rơi vào tay Trư Bát Giới, bởi lẽ hắn tâng bốc Tôn Ngộ Không lên tận trời!

Thế nhưng Giang Lưu hiểu rất rõ, nguyên nhân chủ yếu là Tôn Ngộ Không bằng lòng đưa vé Đề Thăng Đẳng Cấp cho Trư Bát Giới!

Nếu không, sau khi Tôn Ngộ Không sử dụng thì đạt được tu vi Chuẩn Thánh ngay tức thì, thế này không ngon à?

Hồi trước mình vội vã đột phá Chuẩn Thánh thế nào? Ai bảo Tôn Ngộ Không không hề vội vã?

Thế nên bây giờ đã có trang bị thích hợp với Tôn Ngộ Không, đương nhiên phải giao cho hắn rồi!

- Đa tạ sư phụ, đa tạ sư phụ!

Nghe Giang Lưu nói vậy, Tôn Ngộ Không nở nụ cười rạng rỡ!

Băng Thiết Thần Giáp không tệ, mặc lâu cũng biết công hiệu của nó!

Nhưng hôm nay sư phụ đã lấy bộ Tỏa Tử Giáp ra, chứng tỏ pháp bảo này còn mạnh hơn Băng Thiết Thần Giáp nhỉ?

Tôn Ngộ Không nhận lấy Man Sơn Tỏa Tử Giáp từ Giang Lưu, thưởng thức món đồ này một lát, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.

- Sư phụ, quả nhiên năng lực phòng ngự của bảo giáp này mạnh lắm luôn! So với nó, Băng Thiết Thần Giáp thật sự không là gì hết!

Tôn Ngộ Không nói với vẻ ngạc nhiên thán phục!

- Còn phải nói sao? Trị số phòng ngự của Băng Thiết Thần Giáp cùng lắm được 1200 vạn, nhưng Man Sơn Tỏa Tử Giáp đạt đến 500 triệu! Chênh lệch tận 40 lần!

Nghe Tôn Ngộ Không thán phục như vậy, Giang Lưu cười thầm!

Bất kể thế nào, sau khi Tôn Ngộ Không mặc Man Sơn Tỏa Tử Giáp, có thể nói sức mạnh tổng hợp lại nâng cao thêm một bậc!

Đương nhiên tiến độ mấy thầy trò đánh phó bản cũng nhanh hơn!

Chỉ dựa vào sức mạnh của Tôn Ngộ Không thôi là đủ qua màn!

Từ khi Nhiên Đăng Phật Tổ rơi đài, mấy ngày gần đây, Phật Môn dồn hết tâm tư vào sự kiện này!

Trước tiên là Như Lai Phật Tổ chạy đến động Địa Tạng, tìm kiếm Địa Tạng Vương Bồ Tát hòng phục sinh Nhiên Đăng Phật Tổ!

Thế nhưng Địa Tạng Vương Bồ Tát vẫn thu xếp cho Nhiên Đăng Phật Tổ chuyển kiếp luân hồi, Như Lai Phật Tổ đến nơi thì đã chậm một bước!

Về phần Đại Lôi Âm Tự đối đáp thế nào về chuyện Nhiên Đăng Phật Tổ rơi đài, Giang Lưu không quá để ý!

Những ngày qua, hắn dồn hết tâm tư vào việc đánh phó bản!

Trư Bát Giới tràn đầy động lực, hơn nữa có Tiểu Ma Nữ đi theo, chớp mắt lại qua hơn một tháng!

Giang Lưu: Thôi xong, toang rồi! (2)

Những người đi theo Giang Lưu, ví như Tiểu Ma Nữ vốn ở cấp 70 nay đã liên tiếp thăng lên vài cấp, đạt đến cấp 73!

- Huyền Trang ca ca, đi theo các người tu hành, tu vi của ta đúng là đi một ngày hơn ngàn dặm!

Chỉ hơn nửa tháng mà đã đột phá đến Thái Ất trung kỳ, Tiểu Ma Nữ nói với vẻ ngạc nhiên xen lẫn thán phục!

- Đáng tiếc tu vi của ta vẫn chưa đột phá cảnh giới Đại La!

Bản Ngã Thi bên cạnh tiếp lời Tiểu Ma Nữ với giọng điệu khó chịu!

Thì ra cấp bậc hiện giờ của Bản Ngã Thi vẫn là cấp 79, cách cảnh giới Đại La một khoảng khá xa!

Thế nên Bản Ngã Thi không hài lòng, hình như mình là đứa có tu vi thấp nhất trong nhóm đi Tây Thiên thỉnh kinh nhỉ? Hơn nữa là người duy nhất dưới cấp Đại La Kim Tiên?

- Lão Trư đây phải tiếp tục cố gắng hơn nữa, cố gắng vì cảnh giới Đại La đỉnh phong!

Không chỉ Bản Ngã Thi không hài lòng về tu vi của mình, Trư Bát Giới cũng không vừa ý với tu vi nên mở miệng nói!

- Nếu mọi người không hài lòng về tu vi của mình thì cứ tiếp tục cố gắng tu luyện!

Nghe đám Trư Bát Giới nói vậy, Giang Lưu lên tiếng!

Trong khi trò chuyện, mọi người đã đánh phó bản mười lần liên tiếp, Giang Lưu bảo mọi người cùng nhau ra khỏi phó bản Sơn Hà Xã Tắc Đồ!

Đoàn đi Tây Thiên thỉnh kinh tiếp tục lên đường đến Đại Lôi Âm Tự Tây Thiên!

- Sư phụ, không biết tình hình gần đây của Ngọc Đế ra sao nữa?

Hôm ấy, đoàn đi Tây Thiên thỉnh kinh đang đi đường thì Tôn Ngộ Không đột ngột hỏi vậy.

- Phải ha! Không biết tình hình Ngọc Đế ra sao, từ hôm bị thương nặng rồi mất tích đến nay, hình như Ngọc Đế vẫn chưa quay về Thiên Đình!

Nghe vậy, Giang Lưu cũng gật đầu, nói với vẻ vô cùng kinh ngạc.

Quả thực đã lâu như vậy mà Ngọc Đế mất tích không thấy tăm hơi, gần như cả Thiên Đình đều lộ rõ thế cục rối ren không yên rồi.

Quan trọng nhất là lần trước Ngọc Đế mất tích, sau khi xuất hiện không những thương tích khỏi hẳn mà còn có được hai báu vật quý giá là kính Càn Khôn với thước Lượng Thiên để phòng thân!

Lần này thì sao? Ngọc Đế mất tích, về sau xuất hiện trở lại, liệu có thêm báu vật nào hay không?

- Sư phụ, có một thành trì ở phía trước!

Giang Lưu đang suy nghĩ về tình hình Ngọc Đế, Tôn Ngộ Không đột nhiên chỉ tay về phía trước và nói.

Câu nói của hắn coi như cắt ngang dòng suy nghĩ của Giang Lưu.

Giang Lưu nhìn về phương xa, theo hướng mà Tôn Ngộ Không chỉ, quả nhiên ở đấy có một thành trì khá sầm uất náo nhiệt.

Tuy nhiên quan sát thì thấy phong cách kiến trúc không khác mấy với Trung Nguyên.

- Ngộ Không, chúng ta qua đó coi thử đi, nhân tiện bổ sung một ít vật tư!

Sau khi suy nghĩ giây lát, Giang Lưu mở miệng nói.

Hắn vừa nói xong, đoàn đi Tây Thiên thỉnh kinh gồm chín người lập tức đi đến thành trì phía trước!

Đúng vậy, nhóm chín người! Xem ra bây giờ đội hình ngày càng lớn mạnh rồi!

Trừ nhóm năm người đi Tây Thiên thuở đầu, bây giờ có thêm nhóm Tam Thi và tiểu ma nữ đi chung.

Thế nên, đoàn đi Tây Thiên thỉnh kinh đã biến thành nhóm chín người.

Nhóm Giang Lưu vào thành trì, nhìn khung cảnh xung quanh mà cảm thấy vô cùng thú vị.

Đặc biệt là Tôn Ngộ Không cũng cầm mũ đội lên đầu, chồng lên chiếc mũ tăng Lưu Ly xanh biếc, trông chẳng ra gì cả!

- Chiếc mũ này khá giống kiểu mũ của người Ấn Độ kiếp trước!

Nhìn mũ đội đầu của Tôn Ngộ Không, Giang Lưu lẩm bẩm.

Đương nhiên không chỉ mũ của Tôn Ngộ Không, mũ đội đầu của dân chúng cả thành trì này đều giống nhau!

Dù đây là thế giới Hồng Hoang Tây Du, hoàn toàn không liên quan đến Ấn Độ kiếp trước mà mình biết!

Nhưng cách ăn mặc nơi đây lại có độ tương đồng rất cao!

Thế nên nhìn cách ăn mặc của những người này, Giang Lưu cũng đoán được đôi điều, quả nhiên mình đã cách Đại Lôi Âm Tự ngày càng gần sao?

Ngay cả kiểu đồ của dân chúng, phong cách xây dựng nhà cửa vân vân, xem ra đều có sự khác biệt rõ ràng!

Tôn Ngộ Không lanh lợi hoạt bát, trông vẫn sinh động như thuở trước.

Giang Lưu ngồi trên lưng Bạch Long Mã, mặc cho đám đồ đệ tha hồ dạo chơi, hắn thì hỏi đường rồi đến khu phố mua bán.

Có một số vật tư cần phải dự trữ, đương nhiên nên dự trữ thật nhiều mới được!

- Đi đi đi, mọi người mau đi coi kìa!

Thế nên khi nhóm Giang Lưu đi về phía trước, đột nhiên phát hiện trước mặt có không ít người có dị động!

Rất đông người chạy về một hướng, xem ra họ đang chạy đến những nơi náo nhiệt.

Vừa khéo hướng đó cũng trùng với đường đến khu buôn bán.

Nhóm Giang Lưu đi theo dòng người, ngay sau đó, họ phát hiện xung quanh vốn dĩ rất đông người!

Họ nhanh chóng đi đến dưới một ngôi lầu cao bề thế.

Dưới ngôi lầu ấy có một đám đông vây quanh, phần lớn trong số đó là nam nhân cường tráng.

Nhìn lên lầu cao có thể thấy nó được trang trí đầy không khí ăn mừng, tiếng đàn tiếng sáo ngân vang, âm thanh cũng hết sức mừng vui.

- Thế này là sao nhỉ? Muốn ném tú cầu chọn rể ư?

Giang Lưu nói thầm.

Hắn cảm thấy mọi thứ trước mắt vô cùng mới mẻ.

Muội chỉ thời cổ đại hổ báo như vậy à? Không có lang quân thích hợp thì ném tú cầu, giao cho ông trời quyết định sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận