Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1125: Mời Quốc Vương ăn lẩu

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Sau khi Côn Bằng rời khỏi, chuyện ở nước Diệt Pháp này hoàn thành , theo lý thuyết, mấy người Giang Lưu cũng hẳn là rời khỏi mới đúng.

Thế nhưng mà, mấy người Giang Lưu lại cũng không có ý muốn rời khỏi, tương phản, mấy người Giang Lưu đi tới bên trong Vương cung của nước Diệt Pháp.

Quốc Vương hạ lệnh, sai người mang lên một chút trái cây, rau quả dùng để chiêu đãi mấy người Giang Lưu.

- Bệ hạ, mấy thầy trò chúng ta chưa từng ăn kiêng, nhậu nhẹt cũng có thể!

Nghe được Quốc Vương phân phó, Giang Lưu mở miệng nói.

- Ồ? Thật hay sao? Vậy mau mang lên rượu ngon cùng thịt cá cho mấy người Pháp Sư Huyền Trang!

Thấy Giang Lưu thế mà chủ động yêu cầu nhậu nhẹt, trên mặt của Quốc Vương tự nhiên là hiện lên biểu cảm kinh ngạc nhưng sau đó ông vẫn mở miệng phân phó.

Rất nhanh liền có hạ nhân chuẩn bị xong một phần mỹ thực, mang lên tới cho Quốc Vương còn có mấy người Giang Lưu.

- Pháp Sư Huyền Trang, ta trước kính ngài một chén. Các vị đi bảy, tám mươi nghìn dặm xa từ Đại Đường tới nước Diệt Pháp ta, ta tự nhiên nên tận tình hữu nghị của chủ nhà!

Quốc Vương đầu tiên giơ chén rượu lên, nói với Giang Lưu.

- Đa tạ bệ hạ!

Giang Lưu cũng giơ chén rượu lên, sau khi nói cám ơn một câu, uống một hơi cạn sạch.

Sau khi uống một hơi cạn sạch rượu ngon trong chén, Giang Lưu cũng không khách khí, dùng đũa kẹp một miếng thịt lên, để vào trong miệng, cẩn thận nhai nuốt.

Nhìn thấy Giang Lưu uống rượu ăn thịt thành thạo, lại nhìn bên cạnh mấy người Tôn Ngộ Không cũng ăn đến cao hứng, trong lòng Quốc Vương thầm nói:

- Mấy người Pháp Sư thực sự là khác với những hòa thượng trong ấn tượng của mình!

Ở trong đại điện này, không ít người hầu cũng đều âm thầm trao đổi ánh mắt, sắc mặt mang theo biểu cảm sợ hãi.

Đây thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy hòa thượng dám nhậu nhẹt công khai giống như vậy. Chẳng lẽ cách tu hành của hòa thượng ở Đại Đường khác với ở nước Diệt Pháp trước kia hay sao?

Biểu hiện của Giang Lưu cùng với mấy người Tôn Ngộ Không ở trong tiệc rượu đã làm cho ấn tượng của Quốc Vương nước Diệt Pháp thay đổi thật nhiều.

Nếu như là nói trước kia bởi vì thân phận hòa thượng, Quốc Vương vẫn luôn tỏ rõ thái độ căm thù với bọn họ, như vậy hiện tại, ít nhất là đạt đến giai đoạn trung lập.

Không tính ưa thích thế nhưng ít nhất không ghét.

- Pháp Sư Huyền Trang, khi nào thì các vị lên đường tiếp tục đi Tây Thiên thỉnh kinh?

Sau khi yến hội kết thúc, Quốc Vương của nước Diệt Pháp mở miệng hỏi thăm Giang Lưu.

- Hôm nay mấy thầy trò chúng ta xin quấy rầy bệ hạ, buổi sáng ngày mai lại lên đường!

Nghe Quốc Vương của nước Diệt Pháp hỏi dò, Giang Lưu trả lời.

- Cũng tốt, người đâu, an bài một chỗ nghỉ ngơi cho mấy người Pháp Sư!

Quốc Vương cũng không nói thêm gì, chỉ gật nhẹ đầu, nhanh chóng sai người an bài xong xuôi.

Rất nhanh, người hầu trong cung dẫn mấy người Giang Lưu đi tới một chỗ nghỉ ngơi dành cho khách trong hoàng cung

- Sư phụ, vì sao chúng ta phải lưu lại nước Diệt Pháp này?

Sau khi đám người hầu lần lượt rời khỏi, Tôn Ngộ Không không nhịn được mà mở miệng hỏi Giang Lưu.

- Hầu ca, huynh quản nhiều như vậy làm gì, sư phụ muốn lưu lại thì cứ lưu lại thôi, ăn ngon uống sướng lại có người hầu hạ không tốt hay sao?

Trư Bát Giới ở bên cạnh tìm một chỗ rộng rãi rồi lập tức nằm xuống, mở miệng nói với Tôn Ngộ Không.

Nhìn thoáng qua Trư Bát Giới, Tôn Ngộ Không cũng không để ý đến thằng lười này.

- Ngộ Không, các ngươi không hỏi xem ta nghe được chuyện gì từ chỗ Dược Sư Vương Phật hay sao?

Nghe Tôn Ngộ Không hỏi dò, Giang Lưu mỉm cười, hỏi ngược lại.

- Ồ! Vậy sư phụ, người nghe được chuyện gì thế?

Nghe được câu nói của Giang Lưu, Tôn Ngộ Không vội vàng hỏi thăm.

- Nước Diệt Pháp này thật là một chỗ tương đối đặc thù!

Giang Lưu cũng đương nhiên sẽ không che giấu mấy người Tôn Ngộ Không, hắn mở miệng, kể lại chuyện bản thân nghe được từ chỗ Dược Sư Vương Phật cho mấy người Tôn Ngộ Không.

- Hóa ra chuyện là như thế sao?

Nghe Giang Lưu kể xong, trên mặt của mấy người Tôn Ngộ Không đều lộ ra biểu cảm hiểu ra.

Khó trách Quốc Vương của nước Diệt Pháp này lập lời thề muốn đánh chết mười nghìn vị hòa thượng, thậm chí đã bắt đầu động thủ giết người, thế nhưng mà lại không có người nào trong Phật môn đến ngăn cản, thì ra nguyên nhân thực sự là Thiên Đạo chú định nước Diệt Pháp không nằm bên trong sự khống chế của Phật môn.

- Tây Ngưu Hạ Châu này chính là địa giới Phật môn nắm trong tay nhưng lại có một chỗ đặc biệt như nước Diệt Pháp này, người trong Phật môn phải nhức đầu rồi!

Trên mặt của Tôn Ngộ Không hiện ra một nụ cười tươi, hắn mở miệng nói.

Đúng vậy! Nước Diệt Pháp ở Tây Ngưu Hạ Châu tựa như là trong nhà của một người lại có một căn phòng là của người khác vậy, loại cảm giác như cái gai trong mắt, cái đinh đâm trong thịt này nhất định là rất khó chịu đi?

Mà người trong Phật môn càng cảm thấy không dễ chịu thì trong lòng của Tôn Ngộ Không cũng thì càng cao hứng.

- Vậy sư phụ ngươi ý nghĩ là cái gì đây?

Sau khi hiểu rõ chỗ đặc thù của nước Diệt Pháp này, Trư Bát Giới cũng biết sư phụ cố ý lưu lại nhất định là có mưu tính khác, cho nên mở miệng hỏi thăm Giang Lưu.

- Cahnửg bao lâu nữa, Minh Giáo sẽ phải đối kháng với Tiên Phật, cả Thiên Đình lẫn Linh Sơn. Nếu nước Diệt Pháp này đặc thù như thế thì chúng ta không thể bỏ qua. Nếu như chúng ta có thể thu nước Diệt Pháp về dưới trướng vậy thì nơi này cũng có thể trở thành một chòi canh cho chúng ta đối kháng Tiên Phật!

Giang Lưu mở miệng đơn giản trình bày ý nghĩ của mình ra.

- Đúng vậy! Nếu như vậy, nơi này có thể quá trọng yếu, mặc dù ở trong giữa lòng địch nhưng lại nắm trong tay chúng ta! Ý nghĩa chiến lược của chỗ này không tầm thường!

Hai mắt của Trư Bát Giới tỏa ánh sáng, hắn gật đầu nói.

Tuy rằng đầu thai thành một con heo, nhưng Trư Bát Giới rốt cuộc cũng đã từng là Thiên Bồng Nguyên Soái, hắn đương nhiên là hiểu biết tri thức về phương diện đối chiến hai quân.

Một phương diện, lấy nhãn lực của Trư Bát Giới, cảm thấy ý nghĩ của sư phụ thật là rất đúng, một mặt khác, xem như là fan trung thành của sư phụ, chỉ cần là sư phụ nói chuyện, bản thân ở phía sau hô 666 là được rồi.

Vì thế, đối với ý nghĩ này của Giang Lưu, Trư Bát Giới đương nhiên là khen không dứt miệng.

- Như vậy, sư phụ, người cảm thấy nên làm như thế nào mới có thể thu nước Diệt Pháp về dưới trướng đây?

Tôn Ngộ Không đương nhiên cũng đồng ý với quan điểm của sư phụ. Thế nhưng mà, Tôn Ngộ Không lại mở miệng hỏi ra một vấn đề càng trọng yếu hơn.

Tôn Ngộ Không vừa dứt lời, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh cùng Tiểu Bạch Long đều đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giang Lưu.

Đúng vậy! Mặc dù bây giờ Quốc Vương của nước Diệt Pháp cũng không chán ghét mấy người mình, thế nhưng cũng không thể tính là ưa thích.

Lấy thái độ của hắn đối với Phật môn, muốn thu hắn về dưới trướng là việc vô cùng khó khăn.

- Chuyện này xác thực không dễ dàng, thế nhưng chuyện do người làm mà, không phải sao?

Giang Lưu nở một nụ cười tươi, mở miệng nói.

Nói đến đây, dừng lại một chút rồi Giang Lưu lại nói tiếp:

- Hôm nay Quốc Vương mời chúng ta nếm qua một bữa cơm, có qua có lại. Buổi tối hôm nay, chúng ta cũng mời hắn ăn một bữa cơm. Ừ! Ăn lẩu đi! Chắc hẳn Quốc Vương sẽ thích!

Mấy người Tôn Ngộ Không đều không phải là đồ đần, nghe Giang Lưu nói là muốn mời Quốc Vương ăn cơm, hơn nữa còn cố ý chỉ ra muốn ăn nồi lẩu, Tôn Ngộ Không lập tức hiểu rõ ý định của Giang Lưu.

Thế là hắn nở nụ cười, bổ sung:

- Dùng Nồi Thái Cực Uyên Ương!

- Không sai, con khỉ nhà ngươi cũng tiến bộ hơn rồi đấy!

Giang Lưu mỉm cười và gật nhẹ đầu, đồng thời vươn tay ra sờ đầu Tôn Ngộ Không.

Bởi vì chiều cao, Tôn Ngộ Không nhìn tựa như là một đứa trẻ khoảng mười tuổi vậy, động tác này còn có lời trong miệng của Giang Lưu hoàn toàn không khiến cho mấy người Trư Bát Giới cảm thấy không hài hòa.

Buổi chiều thì mấy người Tôn Ngộ Không lại hạ hai lần phó bản, kiếm lấy một chút điểm kinh nghiệm. Sau đó, mắt thấy thời gian không còn sớm, bọn họ liền bắt đầu chuẩn bị.

Đồng thời, Giang Lưu cũng mở miệng để cho người trong tẩm cung đi thông tri Quốc Vương cùng Vương Hậu, nói là bản thân buổi tối tự mình xuống bếp, mời Quốc Vương cùng Vương Hậu ăn cơm.

- Ồ? Mấy người Pháp Sư Huyền Trang muốn mời ta ăn cơm hay sao? Hơn nữa còn là Pháp Sư tự mình xuống bếp nữa ư?

Nghe được lời nói của người hầu, Quốc Vương cũng cảm thấy có chút hứng thú. Sau khi suy nghĩ một lúc, ông gật đầu đáp ứng.

Thừa dịp người hầu này xoay người đi báo cho mấy người Giang Lưu thì Quốc Vương đứng dậy đi tìm Vương Hậu.

- Là vị cao tăng đến từ Đại Đường kia sao? Nếu hắn tự mình xuống bếp thì chắc hẳn sẽ chuẩn bị thật tốt! Chúng ta đúng là không nên bỏ qua!

Vương Hậu cũng gật nhẹ đầu, cảm thấy vô cùng hứng thú.

Đợi thêm nữa chốc lát, sau khi mắt thấy chênh lệch thời gian không nhiều lắm, Quốc Vương cùng Vương Hậu mới đứng dậy, đi đến chỗ tẩm cung mấy người Giang Lưu đang ở.

Đi tới bên ngoài tẩm cung thì Quốc Vương cùng Vương Hậu không khỏi dừng bước chân lại.

Đồng thời, cái mũi của Quốc Vương khẽ hít hà. Một lúc sau, trên mặt của ông hiện lên biểu cảm ngạc nhiên, ông nói:

- Thơm quá! Xem ra Pháp Sư này Huyền Trang quả nhiên là đang chuẩn bị món ngon không tầm thường!

- Xác thực, mùi này thật là thơm, trước kia, ta còn chưa từng ngửi qua, cũng không biết là món ngon gì!

Vương Hậu cũng gật nhẹ đầu, mở miệng tán thưởng.

Trong khi đang nói chuyện, Quốc Vương cùng Vương Hậu cùng nhau đi vào trong tẩm cung.

Sau khi Quốc Vương cùng Vương Hậu tiến đến, hai người tự nhiên là lập tức bị nồi lẩu hấp dẫn.

Vào lúc này, ở giữa căn phòng là một cái bàn thật to, phía trên bày đầy đủ các loại nguyên liệu nấu ăn, thậm chí có vài loại nguyên liệu nấu ăn khá lạ mắt mà Quốc Vương căn bản không nhận ra.

Ở trong hai ngăn cuả nồi Thái Cực Uyên Ương nấu hai loại nước dùng, một bên là nước canh xương, một bên khác tự nhiên là nước súp cay. Dưới tác dụng của ngọn lửa cháy hừng hực, nước trong ngăn ục ục bốc lên bọt.

Đặc biệt là nước súp cay kia, nước canh màu đỏ vô cùng tiên diễm, mùi thơm cay tràn ngập ra, để cho Quốc Vương cảm thấy thèm ăn nhỏ dãi, đồng thời vô cùng mới lạ, cái mũi càng hít mạnh hơn.

- Bệ hạ, Vương Hậu, mời ngồi vào đi, nồi lẩu này rất nhanh sẽ được chuẩn bị xong!

Nhìn thấy Quốc Vương cùng Vương Hậu đi tới, Giang Lưu mở miệng chào hỏi.

Quốc Vương đương nhiên cũng không có ý tứ khách khí. Sau khi gật nhẹ đầu, ông cũng nhanh chóng ngồi xuống.

- Pháp Sư, nước canh màu đỏ này nhìn rất ngon!

Sau khi ngồi xuống, được quan sát nước súp cay ở càng gần, Quốc Vương mở miệng nói.

- Bệ hạ, an tâm chớ vội, ta còn có người đệ tử cũng nhanh quay lại! Đến lúc đó , chúng ta có thể lập tức ăn rồi!

Thấy Quốc Vương có chút chờ không nổi, trong lòng của Giang Lưu âm thầm cười một tiếng, không nghĩ tới Quốc Vương này lại còn là kẻ tham ăn.

- Vẫn còn có đệ tử của ngài chưa đến sao?

Nghe được lời nói của Giang Lưu, Quốc Vương của nước Diệt Pháp lúc này mới nhìn kỹ, nguyên lai Tôn Ngộ Không cũng không ở đây.

Chỉ có điều, nếu Pháp Sư Huyền Trang nói đệ tử của hắn chẳng mấy chốc sẽ quay lại, Quốc Vương cũng không có hỏi nhiều. Ông gật nhẹ đầu, nhẫn nại bình tĩnh chờ đợi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận