Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1175: Vật phẩm tiêu hao phẩm chất Thần Thoại, Phi Long Tham Vân Thủ

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Theo Giang Lưu thấy thì nếu như bản thân có thể kéo hai người Vân Tiêu Tiên Tử cùng Triệu Công Minh vào Minh Giáo vậy thì thực lực của Minh Giáo tất nhiên sẽ tăng mạnh.

Chỉ có điều, Giang Lưu cũng hiểu rõ, lấy năng lực hiện giờ của mình mà muốn thu phục hai vị nhân vật lớn cấp độ Chuẩn Thánh thì là chuyện hoàn toàn không có khả năng.

Vì thế, theo Giang Lưu thấy, chỉ cần hai người bọn họ thiếu bản thân ân tình, chờ đến trận chiến đấu sau cùng, bọn họ nguyện ý ra tay tương trợ bản thân, như vậy là đủ rồi.

Sau khi rời khỏi Kỳ Lân Nhai, cảm xúc trong lòng của Giang Lưu vẫn rất không tệ, tìm được mấy người Tôn Ngộ Không.

Nguyên bản, hoàn thành nhiệm vụ cứu người này, thu được một cái bảo rương phẩm chất Thần Thoại, Giang Lưu là có chút không kịp chờ đợi muốn mở ra, quan sát xem bên trong cái bảo rương này rốt cuộc có cái gì.

Chẳng qua là suy nghĩ một lúc, ở phía dưới Kỳ Lân Nhai, bản thân sử dụng kỹ năng Khu Tán Chú mười lần mới thành công, hôm nay vận khí thật đúng là quá mức đen đủi rồi, không cần lấy xúc xắc ra thử.

Cho nên, Giang Lưu cũng không có ý định mở ra bảo rương phẩm chất Thần Thoại.

- Sư phụ, tu vi của người giống như lại đột phá nữa rồi!

Sau khi Giang Lưu về tới đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh, Tôn Ngộ Không nhìn chằm chằm vào Giang Lưu. Sau một lát, trên mặt hiện ra biểu cảm sợ hãi, thán phục, hắn nói.

- Không sai không sai, Ngộ Không, nhãn lực của con thật không sai!

Bản thân mới vừa mới thăng lên một cấp, Tôn Ngộ Không thế mà đã có thể nhìn ra được, điều này làm cho Giang Lưu cười cười gật đầu.

- Tu vi của sư phụ lại tăng lên hay sao? Không xong rồi, ta phải càng thêm cố gắng mới được!

Trong đội ngũ, nghe được nội dung cuộc nói chuyện giữa Tôn Ngộ Không cùng Giang Lưu, trong lòng của Sa Ngộ Tịnh âm thầm vội vàng.

Trong toàn bộ đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh bây giờ thì thực lực của mình là yếu nhất, ngay cả Tiểu Bạch Long đều mạnh hơn mình không chỉ một bậc.

Sau khi về tới đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh, mấy người Giang Lưu tiếp tục đi về phía tây.

Lúc bình thường vào đánh phó bản, buổi tối nhyả vào giao diện thức tỉnh đi thức tỉnh kỹ năng Bế Khẩu Thiền, thời gian này đúng là vẫn bình thản như trước.

Tử Trúc Lâm bên kia, mấy ngày nay, Kim Mao Hống cũng đang lẳng lặng chờ đợi Giang Lưu bố trí cho hắn nhiệm vụ thứ hai.

Nguyên bản trong lòng của Kim Mao Hống là cực kỳ cự tuyệt thân phận người quản lí mọi việc trong hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này, nhưng mà bởi vì Pháp Sư Huyền Trang nắm lấy điểm yếu của bản thân khiến cho bản thân nhất định phải nghe hắn.

Thế nhưng bây giờ, Kim Mao Hống cảm thấy thời gian này tựa hồ cũng không tệ lắm đâu!

Mặt ngoài bản thân là người quản lí mọi việc trong hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh, nhưng trên thực tế, bản thân lại không cần quan tâm đến nội dung công việc mà chỉ cần làm thật tốt nhìm vụ bình phong là được rồi.

Bản thân là làm việc cho Pháp Sư Huyền Trang, ở bên trong đại kiếp đi Tây Thiên thỉnh kinh này, bản thân hẳn là vô cùng an toàn chứ nhỉ?

Cứ như vậy, liên tiếp bảy ngày thoáng một cái đã qua.

Trong bảy ngày này, mỗi lúc trời tối, trước khi nhảy vào giao diện thức tỉnh, Giang Lưu đều sẽ tung hai viên xúc xắc một lần, tới thử vận khí của bản thân.

Thế nhưng mà, trong mấy ngày gần đây, vận khí của hắn tựa hồ cũng không quá tốt, ném xúc xắc ra được điểm số cao nhất cũng chỉ có tám điểm mà thôi.

Vì thế, một cái bảo rương phẩm chất Thần Thoại mới lấy được vẫn bị Giang Lưu để ở trong Không gian chứa đồ, không có mở ra.

Một ngày này, sau khi đoàn năm người đi Tây Thiên thỉnh kinh đồng thời nếm qua bữa tối, Giang Lưu quay người trở lại gian phòng của mình.

Trước khi đang nhảy vào giao diện thức tỉnh, Giang Lưu vẫn như cũ lấy ra hai viên xúc xắc, sau đó nhanh chóng ném lên bàn.

Nguyên bản Giang Lưu cũng không ôm hi vọng rất lớn, thế nhưng mà, sau khi quay mòng mòng vài vòng, hai viên xúc xắc này dừng lại, số điểm biểu hiện rõ ràng là mười hai điểm!

- Ờ! Hôm nay, vận khí của ta rất không tệ hay sao?

Nhìn thấy cái điểm số này, trong lòng của Giang Lưu vui vẻ, chợt hắn lấy bảo rương phẩm chất Thần Thoại mà bản thân đã cất bảy ngày qua ra ngoài.

Trong lòng có chút chờ mong, Giang Lưu nhanh chóng mở bảo rương này ra, sau đó nhìn vào bên trong cái bảo rương này.

Bên trong bảo rương là một chiếc găng tay, toàn thân do những sợi tơ màu bạc đan vào nhau mà tạo thành, nhìn không tầm thường.

- Đây chẳng lẽ là một kiện trang bị hay sao? Trang bị phẩm chất phẩm chất Thần Thoại?

Trong lòng có chút chờ mong, Giang Lưu đưa tay lấy chiếc găng tay làm từ tơ màu bạc này ra ngoài, cẩn thận xem xét.

Sau khi Giang Lưu nhìn chăm chú một lúc, thuộc tính và tin nhắn tương ứng của chiếc găng tay này cũng nổi lên hiện ra ở trước mặt của hắn.

- Phi Long Tham Vân Thủ (Thần Thoại)(vật phẩm tiêu hao): Sau khi kéo ra bảng thông tin nhân vật của mục tiêu thì có thể đánh cắp một kiện trang bị ở trên bảng thông tin nhân vật của mục tiêu!

- Tê, cái này lợi hại như vậy ư?

Sau khi thuộc tính và tin tức của chiếc găng tay này, Giang Lưu không khỏi hít một hơi lạnh.

Từ trước đến nay, thông qua các lần mở bảo rương ra, Giang Lưu đã nhận ra một việc, bình thường công năng của vật phẩm tiêu hao đều sẽ có tác dụng mạnh hơn trang bị, rốt cuộc một thứ là chỉ có thể sử dụng một lần, một thứ là có thể sử dụng lâu dài.

Hôm nay vận khí của bản thân rất không tệ, đổ xúc xắc ném ra mười hai điểm, lại mở ra vật phẩm tiêu hao phẩm chất Thần Thoại, tác dụng sẽ rất lớn, điểm ấy Giang Lưu sớm đã có chuẩn bị.

Tựa như là Quyển Trục Thể Nghiệm Trạng Thái Max Cấp lúc trước vậy!

Thế nhưng mà, theo Giang Lưu thấy, tác dụng của vật phẩm tiêu hao phẩm chất Thần Thoại như Phi Long Tham Vân Thủ vẫn là hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của bản thân.

Chỉ cần là trang bị có thể nhìn thấy ở trên bảng thông tin nhân vật của đối phương liền có thể trộm tới ư?

Nếu như mình ngày nào đó có thời gian nhìn thấy Chuẩn Đề đây? Có phải là có thể lấy trộm Thất Bảo Diệu Thụ hay không?

Có lẽ là nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn, lấy trộm Bàn Cổ Phiên, đó cũng là ý kiến không tồi nhỉ?

Thậm chí là gặp được Hồng Quân lão tổ, lấy trộm nửa khối Tạo Hóa Ngọc Điệp kia của đối phương thì sao nhỉ?

. . .

Nghĩ như vậy, tác dụng của Phi Long Tham Vân Thủ này có thể nói là cực kỳ đáng sợ.

Chỉ có điều, trong khi đang sợ hãi, thán phục vì tác dụng cường đại của Phi Long Tham Vân Thủ này thì trong đầu của Giang Lưu theo bản năng nghĩ tới Thất Bảo Diệu Thụ của Chuẩn Đề, Bàn Cổ Phiên của Nguyên Thủy Thiên Tôn, thậm chí là Tạo Hóa Ngọc Điệp của Hồng Quân lão tổ.

Nhưng cuối cùng, trong đầu của Giang Lưu hiện ra một bóng người, Ngọc Hoàng Thượng Đế!

Bản thân không phải là đã tiếp nhận một cái nhiệm vụ yêu cầu đoạt lại Đả Thần Tiên hay sao? Chuyện này vốn dĩ bản thân nghĩ đến là bàn bạc kỹ hơn.

Nhưng mà bây giờ xem ra, sử dụng Phi Long Tham Vân Thủ này tựa hồ liền có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này luôn chứ nhỉ?

Còn về phần lấy trộm bảo vật Thánh Nhân ư? Cho dù bản thân có mệnh trộm thì cũng không có mạng để cầm hay đào tẩu đâu.

Nếu chỉ có thể lấy trộm bảo vật của Chuẩn Thánh như vậy thì, theo Giang Lưu thấy, lấy trộm Ngọc Hoàng Thượng Đế Đả Thần Tiên mới là giá trị cao nhất.

Chủ yếu hơn là bởi vì bản thân giúp Triệu Công Minh giải trừ khế ước trên Phong Thần Bảng, giờ phút này là lòng người trên Thiên Đình đã cực kỳ không ổn định, nếu như các Tiên Quan, Thần Tướng này biết được Đả Thần Tiên cũng bị Ngọc Hoàng Thượng Đế làm mất thì đây mới là chuyện càng thêm lửa cháy đổ thêm dầu chứ nhỉ?

Mặc dù Phong Thần Bảng cũng có thể chế ước những Tiên Quan, Thần Tướng kia, thế nhưng chân chính có thể phát huy tác dụng càng mãnh liệt hơn vẫn là Đả Thần Tiên.

- Xem ra, chuyện lần này lại muốn dồn làm một kiếp nạn mới! Chỉ có dùng Vô Lượng Lượng Kiếp kiếp nạn đi Tây Thiên thỉnh kinh che giấu tai mắt mới sẽ không làm cho người ta hoài nghi!

Sau khi nghĩ đến chuyện lấy trộm Đả Thần Tiên trong tay Ngọc Hoàng Thượng Đế, trong lòng của Giang Lưu lại nghĩ tới chuyện chế tác kiếp nạn.

Ở Trấn Khổ Hải, mục đích của bản thân là vì trợ giúp Triệu Công Minh giải trừ khế ước trên Phong Thần Bảng, thế nhưng mà bởi vì dùng kiếp nạn để che giấu tai mắt cho nên tựa hồ cũng không có người hoài nghi đến điểm này.

Đã như vậy, mình đương nhiên là muốn lập lại chiêu cũ mới tốt.

Trong lòng có ý nghĩ đại khái, hơn nữa việc này có quan hệ đến Đả Thần Tiên, Giang Lưu chợt kéo danh sách bạn bè ra, nhắn một tin qua cho Khương Tử Nha, đại khái nói ý nghĩ của mình cho Khương Tử Nha nghe một lần.

Sau khi tin nhắn của Giang Lưu được gửi đi, rất nhanh, Khương Tử Nha đã bấm gọi video tới, Giang Lưu lựa chọn tiếp thu.

- Giáo chủ, ngài chuẩn bị ra tay với Ngọc Hoàng Thượng Đế, lấy trộm Đả Thần Tiên hay sao?

Trong video, biểu cảm ở trên mặt của Khương Tử Nha thoạt nhìn vẫn là cực kỳ kích động, hắn vội vàng hỏi thăm Giang Lưu.

- Không sai, xác thực là như thế!

Giang Lưu gật nhẹ đầu đáp.

- Như vậy ... ngài có nắm chắc hay không?

Sau khi tỏ ra chần chờ một chút, Khương Tử Nha lại hỏi thăm Giang Lưu.

- Chỉ cần Ngọc Hoàng Thượng Đế lấy Đả Thần Tiên ra để sử dụng thì ta ắt có niềm tin lấy trộm được từ trong tay của hắn!

Giang Lưu trả lời.

- Để Ngọc Hoàng Thượng Đế lấy Đả Thần Tiên ra sử dụng hay sao?

Cũng mặc kệ Giang Lưu vì sao lại tự tin nắm chắc như thế. Nếu hắn có tự tin như thế, vậy thì Khương Tử Nha chỉ cần nghĩ biện pháp thế nào để làm cho Ngọc Hoàng Thượng Đế sử dụng Đả Thần Tiên là được rồi.

- Chúng ta có phải nên nghĩ biện pháp khiến người trên Phong Thần Bảng làm cho Ngọc Hoàng Thượng Đế tức giận, sau khi chờ Ngọc Hoàng Thượng Đế ra tay thì lấy trộm Đả Thần Tiên hay không?

Giang Lưu mở miệng đưa ra ý nghĩ của mình.

- Khả năng thành công của kế hoạch này cũng không cao!

Chẳng qua là sau khi nghe được đề nghị của Giang Lưu, Khương Tử Nha lại cũng không đồng ý lắc lắc đầu.

Cũng không đợi Giang Lưu hỏi bản thân vì sao không đồng ý, Khương Tử Nha đã lập tức giải thích:

- Tu vi của Ngọc Hoàng Thượng Đế đã đạt đến Chuẩn Thánh mà tu vi của những người trên Phong Thần Bảng đều không cao, lại bị Phong Thần Bảng áp chế, nếu như chỉ có một người làm loạn thì Ngọc Hoàng Thượng Đế không cần sử dụng Đả Thần Tiên vẫn có thể tuỳ tiện trấn áp!

Nói đến đây, Khương Tử Nha dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Nếu như thật sự phải để Ngọc Hoàng Thượng Đế lấy Đả Thần Tiên ra đối phó người trên Phong Thần Bảng, trừ phi có thể làm cho rất nhiều Tiên Quan, Thần Tướng đồng thời đối phó Ngọc Hoàng Thượng Đế. Lúc này, hắn mới có thể nhớ tới sự tiện lợi của Đả Thần Tiên! Chẳng qua là. . .

Nói tới chỗ này, Khương Tử Nha không có tiếp tục nói hết, thế nhưng ý của hắn là như thế nào, Giang Lưu cũng hiểu rõ.

Mặc dù bây giờ rất nhiều Tiên Quan, Thần Tướng trên Phong Thần Bảng đều có lòng riêng, tâm tư không ổn định, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Phong Thần Bảng, thế nhưng mà, bây giờ rốt cuộc tất cả mọi người còn bị Ngọc Hoàng Thượng Đế nắm trong tay.

Muốn làm cho mười người, thậm chí mấy chục người đồng thời phản loạn Ngọc Hoàng Thượng Đế ư? Đây cơ hồ là chuyện không có khả năng! Hơn nữa muốn đồng thời tính kế mười vị Tiên Quan, Thần Tướng cùng một lúc cũng không dễ dàng!

Suy nghĩ lại một chút, từ khi bản thân đi Tây Thiên thỉnh kinh cho đến nay, mặc dù Ngọc Hoàng Thượng Đế đã ra tay mấy lần nhưng tựa hồ cũng xác thực cho tới bây giờ đều không có lấy Đả Thần Tiên ra sử dụng, điều này làm cho trong lòng của Giang Lưu âm thầm thất vọng:

- Chẳng lẽ ... Chúng ta liền không có biện pháp làm cho Ngọc Hoàng Thượng Đế sử dụng Đả Thần Tiên hay sao?

- Cũng không phải là hoàn toàn không có biện pháp. . .

Chẳng qua là sau khi suy tư một lát, Khương Tử Nha tựa hồ nghĩ tới điều gì, chợt duỗi bàn tay ra vuốt vuốt bộ râu dài của bản thân, mở miệng nói.

- Ồ? Biện pháp gì? Nói nghe một chút!

Nhìn thấy hành động này của Khương Tử Nha, con mắt của Giang Lưu hơi hơi sáng lên.

- Chỉ cần chúng ta có thể lừa dối Ngọc Hoàng Thượng Đế, làm cho hắn tưởng rằng Đả Thần Tiên có lẽ đã mất trộm. Đến lúc đó, hắn tất nhiên sẽ lấy Đả Thần Tiên chân chính ra để xác nhận!

Khương Tử Nha đưa ra ý nghĩ của mình.

Trong khi đang nói chuyện, Khương Tử Nha giơ Đả Thần Tiên hàng nhái trong tay của mình lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận