Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1108: Đạo hữu xin dừng bước

Người dịch: Nguyễn Khiêm

- Sư phụ, trong này có một người bị nhốt!

Quan sát bóng người bên trong chùm sáng, Tôn Ngộ Không xoay đầu lại, kinh ngạc nói với Giang Lưu.

Sư phụ không phải nói thông qua tấm Tàng Bảo Đồ này, bọn họ có thể tìm được bảo vật có giá trị không thấp hơn Kim Giao Tiễn hay sao? Thế nhưng mà, theo Tàng Bảo Đồ, bọn họ lại chỉ tìm được một người đang bị nhốt là có ý gì?

- Chư vị, các ngươi khỏe chứ?

Bóng người bị nhốt ở bên trong chùm sáng nguyên bản lẳng lặng nằm sấp, tựa như là đang ngủ vậy. Nhưng vào lúc này, giống như là đã nhận ra có người tới gần, hắn mở hai mắt ra, nở nụ cười, chào hỏi mấy người Giang Lưu.

Bóng người này nhìn ước chừng năm mươi tuổi, nụ cười trên mặt làm cho người ta không sinh ra một chút ác cảm nào.

- Bảng thông tin nhân vật!

Quan sát bóng người bị giam ở bên trong chùm sáng này, lông mày của Giang Lưu hơi nhíu lại, chợt hắn thầm niệm một tiếng trong lòng.

Một bảng thông tin nhân vật hơi mờ lập tức hiện lên ở trước mặt Giang Lưu.

ID: Phân Thủy tướng quân (màu xanh lam).

Chức nghiệp: Thần.

Giới tính: Nam.

Đẳng cấp: 78.

Trang bị: . . .

- Phân Thủy tướng quân sao?

Nhìn thông tin của bóng người ở trước mắt này, lông mày của Giang Lưu hơi hơi giương lên.

Nhân vật màu xanh lam, Cấp 78 sao? Người này lại có tu vi Thái Ất Chân Tiên. Thực lực vẫn là rất không tệ.

Chẳng qua là thần chức Phân Thủy tướng quân này nghe khá quen tai, giống như là đã nghe nói qua ở nơi nào đó?

- Sư phụ, phát hiện bảo vật, nơi này có một kiện bảo vật!

Trong khi Giang Lưu còn đang âm thầm suy tư về thần chức Phân Thủy tướng quân thì đột nhiên, Tôn Ngộ Không mở miệng hô một câu.

Nghe được tiếng kêu to của Tôn Ngộ Không, Giang Lưu quay đầu nhìn sang.

Trong mật thất ở bên cạnh của Thủy phủ này có một cái bàn thờ, bên trên bàn thờ có bày một chiếc roi dài, tỏa ra ánh sáng lung linh, vừa nhìn thì đã biết không phải là vật phàm.

Nhìn thấy cái roi này, trong lòng của Giang Lưu hơi động, đi lên trước mấy bước, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào chiếc roi ở bên trên bàn thờ.

Tự nhiên, thuộc tính và tin tức tương ứng của chiếc roi này cũng hiện lên ở trước mắt Giang Lưu.

- Lôi Công Tiên (Thần Cấp): Không yêu cầu cấp, tăng 36 triệu điểm công kích, hiệu quả đặc biệt: Sau khi đánh trúng mục tiêu ba lần, lần công kích thứ bốn sẽ bổ sung hiệu quả sét đánh, có thể khiến mục tiêu tê liệt trong 1 giây, độ bền 320/ 2500.

- Trang bị phẩm chất Thần Cấp sao?

Nhìn thuộc tính và tin tức của chiếc roi ở trước mắt này, Giang Lưu lập tức giật mình.

Không yêu cầu cấp, hơn nữa còn tăng 36 triệu điểm công kích? Thật là phi thường cường đại, hơn nữa, hiệu quả bổ sung tê liệt này cũng là có thể sớm tính ra tốt.

- Kiếm được đồ ngon rồi!

Nhìn Lôi Công Tiên phẩm chất Thần Cấp ở trước mắt này, trong lòng Giang Lưu cảm thấy cực kỳ vui sướng. Không công kiếm lời một kiện vũ khí có phẩm chất Thần Cấp, Giang Lưu tự nhiên cao hứng.

Không có ý tứ khách khí, Giang Lưu động thủ, nhanh chóng cầm Lôi Công Tiên này lên, sau đó thu vào trong Không gian chứa đồ của bản thân.

Lôi Công Tiên này rốt cuộc nên cho ai? Chuyện này vẫn còn cần bọn họ tính toán, bàn bạc cẩn thận, không cần nóng lòng.

- Chờ một chút! Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì cái gì cướp đoạt vũ khí của ta?

Giang Lưu vừa thu Lôi Công Tiên vào, ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của bóng người bị vây ở bên trong chùm sáng cuống lên, hắn mở miệng kêu to với Giang Lưu.

- Các hạ, Lôi Công Tiên này xem ra trong thời gian ngắn là không dùng được, không bằng cho ta mượn dùng một thời gian? Chờ sau này sẽ đến trả lại cho ngươi!

Nghe Phân Thủy tướng quân bên trong chùm sáng kêu to, Giang Lưu mở miệng nói.

- Không được, đám người trong Phật môn các ngươi luôn luôn lật lọng, không thể cho ngươi mượn, nhanh để xuống cho ta!

Nghe câu nói của Giang Lưu, Phân Thủy tướng quân này vội vàng lắc đầu đáp.

- Này, ngươi thật là không có đạo lý!

Ở bên cạnh, vào lúc này, Tôn Ngộ Không đột nhiên mở miệng, mở miệng nói với Phân Thủy tướng quân bên trong chùm sáng:

- Ngươi nói chiếc roi này của ngươi thì chính là của ngươi hay sao? Có chứng cứ gì chứng minh hay không?

- Không sai! Không sai! Ta thấy ngươi đều bị giam rồi, nếu như chiếc roi này thật sự là của ngươi, vì sao lại bày ở nơi này cơ chứ? Người giam ngươi lại hẳn là phải lấy đi cả vũ khí của ngươi chứ?

Tôn Ngộ Không vừa dứt lời, Trư Bát Giới cũng gật đầu nói.

Phân Thủy tướng quân nói Lôi Công Tiên là của hắn, tạm thời không nói thật giả.

Thế nhưng mà, theo Giang Lưu, bản thân theo Tàng Bảo Đồ đi tìm đến đây, không có khả năng chỉ vì đối phương nói một câu đã trực tiếp đưa Lôi Công Tiên này cho hắn đi?

- Tốt, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, chờ về sau có cơ hội, ta sẽ quay lại trả Lôi Công Tiên này lại cho ngươi!

Giang Lưu cũng không có ý tứ dây dưa với đối phương, khoát tay áo nói.

Vừa dứt lời, hắn đã xoay người chuẩn bị rời đi.

Lôi Công Tiên có lẽ là của đối phương, có lẽ cũng không phải, nhưng một người bị giam giữ cần vũ khí làm gì, không có khả năng bởi vì một câu nói của đối phương mà hắn phải bỏ bảo vật này xuống.

Bây giờ, pháp bảo này còn lọt được vào mắt của hắn, nhưng chờ sau khi lật ngược tiên phật, có lẽ hắn thật đúng là sẽ tìm một cơ hội trả lại Lôi Công Tiên này.

- Đạo hữu xin dừng bước!

Chẳng qua là, mắt thấy Giang Lưu không muốn bỏ Lôi Công Tiên xuống, Phân Thủy tướng quân bên trong chùm sáng lại hô lên một câu.

- Chờ một chút, tại sao câu nói này nghe quen tai như thế?

Nghe được câu nói giữ lại này của Phân Thủy tướng quân, trong lòng của Giang Lưu khẽ run lên, hắn nhanh chóng xoay người.

Vào lúc này, trong đầu của Giang Lưu tựa như là một tiếng sấm đánh ngang qua vậy.

Nguyên bản Giang Lưu chẳng qua là cảm thấy quen tai với thân phận Phân Thủy tướng quân này mà thôi, cũng không có suy nghĩ nhiều.

Thế nhưng mà, một câu ‘Đạo hữu xin dừng bước’ này của đối phương tựa như là một loại nhắc nhở nào đó vậy, trong nháy mắt đã để cho Giang Lưu lấy lại tinh thần.

Người trước mắt này không phải chính là Thân Công Báo cực kỳ nổi danh bên trong Phong Thần đại kiếp kia hay sao?

Ở bên trong Phong Thần đại kiếp, một câu ‘Đạo hữu xin dừng bước’ không biết đã đưa bao nhiêu đại năng lên Phong Thần bảng?

Nếu hắn nhớ không nhầm thì cuối cùng kết cục của Thân Công Báo tựa hồ là bị ném đi lấp Hải Nhãn của Bắc Hải thì phải?

Đương nhiên, bởi vì nhiệm vụ này mà đối phương cũng được phong làm Phân Thủy tướng quân.

Giờ phút này, bản thân đang ở Bắc Hải, đối phương cũng là Phân Thủy tướng quân, như vậy, hắn nhất định chính là Thân Công Báo không thể nghi ngờ.

- Thế nào? Ngươi chẳng lẽ còn muốn động thủ hay sao?

Đến lúc này, mắt thấy Thân Công Báo vẫn còn không chịu bỏ qua như trước, Tôn Ngộ Không không chịu đựng được, tức giận hỏi.

- Không phải không phải, ta bây giờ không đi ra được, nếu như các ngươi nhất định phải lấy được Lôi Công Tiên của ta, ta tự nhiên cũng không có biện pháp. . .

Nghe được lời nói của Tôn Ngộ Không, Thân Công Báo khoát tay áo nói.

Trong khi đang nói chuyện, ánh mắt của Thân Công Báo vẫn nhìn chằm chằm vào Giang Lưu, hiển nhiên hắn cũng nhìn ra được Giang Lưu mới là thủ lĩnh của đoàn đội này, nói:

- Vị đại sư này không biết xưng hô như thế nào?

- A Di Đà Phật, bần tăng pháp hiệu Huyền Trang!

Giang Lưu khiêm tốn hữu lễ, trả lời một câu.

- Pháp Sư Huyền Trang, ngài tốt!

Thân Công Báo cũng rất hữu lễ, khẽ gật đầu.

Chẳng qua là trong lòng âm thầm suy tư chốc lát nhưng đúng là hoàn toàn chưa nghe nói qua Huyền Trang này.

- Xin hỏi Pháp Sư Huyền Trang, bây giờ trời đất bên ngoài đã là dạng gì rồi?

Sau khi chào hỏi lịch sự, Thân Công Báo mở miệng hỏi.

- Đạo hữu muốn biết chuyện gì?

Nghe Thân Công Báo hỏi dò, sau khi suy nghĩ một chút, Giang Lưu hỏi ngược lại.

Từ sau khi Phong Thần chi chiến kết thúc thì Thân Công Báo bị giam ở bên trong Bắc Hải này, cho nên hắn hoàn toàn không biết gì về tình huống bên ngoài cả. Sau khi xác thực biết mình không cầm Lôi Công Tiên về được, Thân Công Báo ngược lại liền muốn nghe ngóng một ít chuyện từ bản thân mình. Kẻ này cũng cũng coi là kêiu hùng, cầm được thì cũng buông được, ở lúc mấu chốt biết rõ là làm thế nào mới giúp bản thân có lợi nhất.

Hiểu được ý tứ của Thân Công Báo, trong lòng của Giang Lưu cũng âm thầm đồng ý.

- Ta muốn hỏi một chút, bây giờ, nhân gian có phải đã không còn Tam Hoàng hay không?

Sau khi suy nghĩ một lúc, Thân Công Báo mở miệng đưa ra vấn đề thứ nhất của bản thân.

- Không sai, Tam Hoàng đã không còn, bây giờ Ngọc Đế là chủ nhân của tam giới!

Giang Lưu gật đầu đáp.

- Vậy còn Xiển Giáo thì sao? Bây giờ, Phật Đạo là cục diện thế nào?

Sau khi suy nghĩ một chút, Thân Công Báo lại mở miệng nói.

- Xiển Giáo sao? Không ít người đều vào Phật môn, đương nhiên, cũng không ít người lựa chọn ẩn cư!

Giang Lưu lại cùng trả lời.

Xác thực, Văn Thù, Phổ Hiền, Quan Âm , ... , tiền thân của những người này không phải đều là người bên trong Xiển Giáo hay sao?

Chẳng qua là bây giờ rất nhiều người bên trong Xiển Giáo đều bắt đầu ẩn cư.

- Bắt đầu ẩn cư rồi? Vì cái gì?

Nghe được lời giảng thuật của Giang Lưu, Thân Công Báo ngẩn người, kinh ngạc hỏi.

Theo Thân Công Báo, Phong Thần chi chiến nên tính là Xiển Giáo đại thắng, Tiệt Giáo hôi phi yên diệt mới đúng chứ? Vào lúc này Xiển Giáo hẳn là phi thường lớn mạnh, thế nhưng mà sao mọi người lại bắt đầu ẩn cư rồi? Chuyện này không hợp lý.

- Vì sao ư? Bởi vì hiện nay lại là thời điểm Vô Lượng Lượng Kiếp mở ra!

Đối với câu hỏi của Thân Công Báo, Giang Lưu cũng thành thật trả lời.

- Lần trước mục đích của Phong Thần đại kiếp là vì để cho Thiên Đình hưng thịnh, bổ khuyết nhân viên cho Thiên Đình, mà lần Vô Lượng Lượng Kiếp này là vì giúp Phật môn hưng thịnh đi!

- Thì ra là như thế!

Nghe được lời giải thích này, Thân Công Báo gật đầu.

Đối mặt Vô Lượng Lượng Kiếp, người bên trong Xiển Giáo đương nhiên là sẽ lựa chọn khác nhau, có người muốn kiếm lợi nên vào Phật môn, có người không thấy khả năng kiếm lợi thì lựa chọn ẩn cư. Chuyện này thật là có thể nói còn nghe được.

- Đạo hữu còn có chuyện gì muốn hỏi nữa hay không? Nếu không còn, chúng ta phải rời đi rồi!

Liên quan tới tình huống của bản thân, Giang Lưu cũng không có ý tứ giải thích, xem biểu cảm trên mặt của Thân Công Báo lại biến thành trầm ngâm, Giang Lưu mở miệng nói.

- Đạo hữu xin dừng bước!

Chẳng qua là, mắt thấy Giang Lưu xoay người muốn rời khỏi, Thân Công Báo lại hô một câu.

- Ta còn muốn hỏi dò tung tích của một người. Xin hỏi, bây giờ Khương Tử Nha như thế nào? Có phải là đã trở thành người có quyền cao chức trọng hay không? Hay là đã thành cao nhân, siêu nhiên vật ngoại?

Thân Công Báo lại tiếp tục mở miệng, hỏi dò tình huống của Khương Tử Nha.

- Khương Tử Nha sao? Nếu như là người khác có lẽ thật đúng là không biết, thế nhưng mà vừa lúc bần tăng biết được một hai!

Nghe được câu hỏi củaThân Công Báo, Giang Lưu mỉm cười, sau đó mở miệng, nói:

- Trong những năm gần đây, Khương Tử Nha vẫn luôn bị giam giữ trong một lao từ bí mật của Phật môn. Chỉ mới hai năm trước, nhờ có cơ duyên xảo hợp, hắn mới đào thoát được nhưng bây giờ tình huống của đối phương là như thế nào, bần tăng lại không biết!

- Khương Tử Nha bị Phật môn giam giữ sao? Tại sao hắn cũng bị nhốt vậy?

Đột nhiên nghe được lời này của Giang Lưu, Thân Công Báo trợn tròn mắt, biểu cảm trên mặt biến thành ngạc nhiên.

Trong Phong Thần chi chiến, bản thân xem như là người trong trận doanh Thương Trụ, là bên chiến bại nên bị giam trong Hải Nhãn của Bắc Hải là chuyện còn có thể lý giải.

Thế nhưng mà Khương Tử Nha hoàn toàn có thể xem như là người có khí vận trong Phong Thần đại kiếp, nhân vật trọng yếu của Chu triều, càng là tự tay sắc phong một trăm linh tám vị chính thần.

Hắn thế mà cũng bị nhốt lại sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận