Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1116: Không nể mặt Đại Đường

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Bởi vì Giang Lưu muốn biết rõ ràng tình huống của nước Diệt Pháp này. Chính vì thế, khi bị những binh lính này vây quanh, đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh đều không có phản kháng, để cho binh lính thoải mái bắt giữ, ném vào bên trong nhà giam.

- Chư vị, chúng ta chính là hòa thượng được Đường Hoàng phân công, đi tới Tây Thiên bái Phật cầu kinh, chúng ta muốn gặp Quốc Vương.

Sau khi bị bắt giữ và ném vào bên trong nhà giam, Giang Lưu mở miệng, nói với binh sĩ cầm đầu.

Nếu như là hòa thượng phổ thông vân du bốn phương, sau khi bắt giữ cứ trực tiếp giết rồi sau đó báo cáo lên là được rồi.

Nhưng mà nghe được câu nói của Giang Lưu, hắn lại là hòa thượng do Hoàng Đế của Đại Đường phân công đến, cũng có thể nói như là sứ giả của thượng triều.

Nghĩ đến chuyện này, sắc mặt của binh sĩ cầm đầu này hơi biến đổi sau đó, hắn lấy văn điệp thông quan từ chỗ Giang Lưu rồi xoay người rời khỏi.

Loại chuyện này tự nhiên là muốn lên báo cho Quốc Vương biết rõ mới được.

Một ngày này, Quốc Vương đợi ở bên trong đại điện của bản thân, xử lý quốc sự.

Vào lúc này, ông cầm lấy một cái danh sách ở bên cạnh, đưa lên nhìn.

Phía trên danh sách ghi lại tên những hòa thượng bị đánh chết gần đây.

Sau khi nhìn, Quốc Vương lắc lắc đầu, bản thân lập lời thề phải đánh chết mười nghìn vị hòa thượng, bây giờ lại cũng chỉ mới giết được đại khái hơn hai ngàn người mà thôi. Những hòa thượng kia đều đã trốn đi, tiến độ đánh chết hòa thượng càng ngày càng chậm, muốn thành công đánh chết mười nghìn vị xem ra cần phải tiêu tốn nhiều năm mới có thể hoàn thành.

- Bệ hạ, thành vệ quân có một chuyện xin bẩm báo!

Khi Quốc Vương của nước Diệt Pháp quan sát danh sách trong tay, trong lòng đang âm thầm bất đắc dĩ thời điểm, một bóng người đi tới trước mặt hắn, cúi đầu nói.

- Ồ? Có chuyện gì mà phải gặp ta ư? Để cho hắn vào đi!

Nghe được lời nói của đối phương, Quốc Vương đặt danh sách trong tay xuống, trả lời một câu.

Rất nhanh, một người binh sĩ mặc giáp trụ đi đến, quỳ xuống ở trước mặt Quốc Vương.

- Bệ hạ, hôm nay thuộc hạ trấn thủ cửa Vương Thành thì có gặp vài hòa thượng vân du bốn phương đến!

Tên lính này báo cáo.

- Ồ? Bắt giữ vài hòa thượng cơ à? Đây là việc vui. Chẳng qua là vài hòa thượng vân du bốn phương mà thôi, giết thì được rồi, cần gì phải đến tận đây báo cáo? Chẳng lẽ còn có vấn đề gì hay sao?

Nghe được lời nói của người binh sĩ này, sắc mặt của Quốc Vương đầu tiên là vui mừng, sau lại khẽ thay đổi, xong ông mở miệng hỏi tên lính này.

- Nếu chỉ là vài hòa thượng vân du bốn phương phổ thông, thuộc hạ tự nhiên là không dám tới quấy rầy bệ hạ thế nhưng mà ... những hòa thượng này lại đến từ Đông Thổ Đại Đường. Hơn nữa, nghe đối phương nói là bọn họ còn được Hoàng Đế Đại Đường phân công tới. . .

Tên lính này báo cáo.

Trong khi đang nói chuyện, hắn lấy văn điệp thông quan của Giang Lưu ra ngoài và dâng lên.

Nghe được lời ấy, sắc mặt của Quốc Vương của nước Diệt Pháp lập tức biến hóa, hắn nhận lấy văn điệp thông quan này, cúi đầu dò xét.

Từ phía trên văn điệp thông quan này, Quốc Vương có thể hiểu được thân phận của mấy người Giang Lưu đúng thực sự không phải là hòa thượng vân du bốn phương phổ thông, mà là được Hoàng Đế của Đại Đường phân công tới.

Chỉ có điều, sau khi suy nghĩ một chút, Quốc Vương tiện tay để văn điệp thông quan này ở một bên, nói:

- Không cần suy nghĩ nhiều, cứ theo quy củ mà làm việc, đến buổi trưa ngày mai giải mấy tên hòa thượng từ Đường triều đến này ra pháp trường chém đầu là được rồi!

- Hả? Bệ hạ, Đại Đường kia dù sao cũng là thiên triều thượng quốc. . .

Nghe được câu nói của Quốc Vương, tên lính này ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

- Không sao cả!

Chẳng qua là Quốc Vương vẫn khoát tay áo, cũng không thèm để ý, nói:

- Mặc dù Đại Đường kia hùng mạnh, quốc lực xác thực không phải chúng ta có thể so sánh, thế nhưng mà, chúng ta cách Đại Đường này khoảng chừng bảy , tám mươi nghìn dặm, ở giữa còn bao nhiêu quốc gia nữa. Cho dù Đại Đường có cường thịnh hơn nữa, cũng ngoài tầm tay với! Không cần lo lắng!

Đối với phần lớn Quốc Vương, Đường Hoàng phái người thỉnh kinh đi ngang qua một chút, tiện tay đóng cái dấu, thả người đi qua, không có tổn thất gì, cớ sao mà không làm đây?

Thế nhưng mà, thể diện này nguyện ý cho liền cho, không nguyện ý cho thì cũng có thể không cho.

Đặc biệt là đối với quốc gia ở xa Đại Đường đến cả bảy, tám mươi nghìn dặm như nước Diệt Pháp.

- Thuộc hạ hiểu rồi!

Nghe được câu nói của Quốc Vương, tên lính này cúi đầu nói, không nói thêm gì nữa, trực tiếp xoay người, rất nhanh liền rời khỏi.

- Hòa thượng đến từ Đại Đường hay sao?

Sau khi tên lính này xoay người đi xuống, Quốc Vương của nước Diệt Pháp nhìn văn điệp thông quan bản thân tiện tay để ở một bên, trên mặt lại hiện lên biểu cảm nghi hoặc.

Đại Đường cách nước mình tận bảy , tám mươi nghìn dặm, mấy kẻ đi Tây Thiên thỉnh kinh này tất nhiên đã trải qua rất nhiều trắc trở, thậm chí gặp phải rất nhiều yêu ma quỷ quái mới đúng chứ? Sao lại bị mấy người lính dễ dàng bắt giữ như vậy chứ?

Chỉ với chút bản lĩnh này, bọn họ dựa vào cái gì có thể đi xa bảy , tám mươi nghìn dặm?

Nếu như bọn họ có thần thông hàng yêu phục ma thì cũng sẽ không dễ dàng bị bắt lại như vậy chứ?

- Chẳng lẽ? Là do vận khí hay sao?

Suy nghĩ chốc lát, Quốc Vương thầm nói trong lòng.

Nghĩ mãi mà không rõ, cuối cùng Quốc Vương lắc lắc đầu, không cần thiết đi suy tư nhiều như vậy , chờ bọn họ bị giết, hết thảy mọi chuyện đều không trọng yếu nữa.

- Sư phụ, người nói nhìn thấy văn điệp thông quan, Quốc Vương kia sẽ bỏ qua cho chúng ta hay sao?



Ở trong phòng giam, Tôn Ngộ Không mở miệng hỏi Giang Lưu.

- Chuyện này sao? Khả năng không lớn!

Nghe được câu hỏi của Tôn Ngộ Không, Giang Lưu lắc lắc đầu nói.

Trên một đường đi qua, xác thực có rất nhiều quốc gia đều cho Đại Đường thể diện, thế nhưng mà, trong nguyên tác, Quốc Vương của nước Diệt Pháp này vẫn muốn đánh chết đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh, tự nhiên, hắn là sẽ không cho Đại Đường thể diện.

- Hả? Đã như vậy thì tại sao chúng ta không phản kháng, để bị bọn họ bắt giam vào đây?

Sau khi nghe Giang Lưu trả lời, Tôn Ngộ Không kinh ngạc quan sát Giang Lưu hỏi.

- Ta chẳng qua là không muốn nổi lên xung đột sớm như vậy mà thôi. Chẳng lẽ các con không cảm thấy hiếu kỳ hay sao? Tại sao Quốc Vương của nước Diệt Pháp này lại muốn đánh chết hòa thượng?

Sau khi nhìn Tôn Ngộ Không một chút, Giang Lưu hỏi lại.

- Lão Tôn ta là không hiếu kỳ, có quan hệ gì với chúng ta hay sao?

Lắc lắc đầu, Tôn Ngộ Không không có hứng thú nói.

- Đại sư huynh, cũng không thể nói như vậy. . .

Sau khi Tôn Ngộ Không vừa dứt lời, ở bên cạnh, Sa Ngộ Tịnh lập tức mở miệng, nói:

- Đại sư huynh ngẫm lại xem, mục đích của chúng ta là cái gì? Quốc Vương của nước Diệt Pháp này có ác ý đối với Phật môn như thế. Xét về trình độ nào đó, Quốc Vương của nước Diệt Pháp có thể trở thành chúng ta minh hữu hay không đây?

- Ờ! Sa sư đệ, lời này của đệ cũng có chút đạo lý!

Nghe được lời nói của Sa Ngộ Tịnh, Tôn Ngộ Không suy nghĩ một lúc rồi đồng ý gật nhẹ đầu.

Đúng vậy! Bản thân làm sao lại không nghĩ tới chuyện này nhỉ?

- Hầu ca, ta thấy huynh chính là lười suy nghĩ.

Cùng lúc đó, ở một góc nhỏ của nhà tù, Trư Bát Giới đang thoải mái nhàn nhã nằm ở bên trên giường rơm, mở miệng nói:

- Hành động cuả sư phụ tất nhiên đều là có thâm ý. Huynh cân nhắc nhiều như vậy làm cái gì? Lúc muốn chúng ta làm cái gì, sư phụ tự nhiên sẽ nói cho chúng ta biết nên làm như thế nào!

Lời nói của Trư Bát Giới để cho Tôn Ngộ Không nghiêng nghiêng liếc nhìn hắn một cái, Tôn Ngộ Không tự nhiên là không thích tính cách lười biếng này của Trư Bát Giới.

Xoay đầu lại, ánh mắt của Tôn Ngộ Không rơi trên người Giang Lưu, tiếp theo nói:

- Sư phụ, cho dù Sa sư đệ nói chuyện có lý, nhưng mà nước Diệt Pháp này cũng chẳng qua là một nước nhỏ của phàm nhân mà thôi. Chính là minh hữu cũng khó có thể phát huy tác dụng bao lớn. Sư phụ sẽ không định để cho những phàm nhân này kề vai chiến đấu cùng chúng ta đấy chứ?

- Ngộ Không, mọi chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài!

Lời nói của Tôn Ngộ Không để cho Giang Lưu mỉm cười, tiếp theo hắn nói:

- Con ngẫm lại xem, nếu như những phàm nhân này đúng là không chịu nổi một đòn, vậy thì vì cái gì màngười trong Phật môn không ra tay can thiệp? Ngược lại là để Quốc Vương của nước Diệt Pháp trắng trợn giết chóc tăng nhân đây?

Nói đến đây, Giang Lưu dừng lại, rồi nói tiếp:

- Con cũng đừng quên, bây giờ chúng ta thế nhưng mà đang ở trên địa giới của Tây Ngưu Hạ Châu!

- Không sai, sư phụ nói đúng! Địa giới của Tây Ngưu Hạ Châu này chính là phạm vi thế lực bản thổ của Phật môn mà!

Nghe được lời nhắc nhở của Giang Lưu, ở bên cạnh, Trư Bát Giới nguyên bản còn đang thoải mái nằm nghỉ ngơi bên trên rơm rạ, cũng xoay người ngồi dậy, gật đầu nói.

- Đúng vậy! Ở chỗ khác tồn tại thế lực phản đối Phật môn còn dễ nói, hết lần này tới lần khác lại là Tây Ngưu Hạ Châu này!

Sa Ngộ Tịnh cũng gật nhẹ đầu, kinh ngạc nói.

Chuyện này giống như là ở một quốc gia, những chỗ khác xuất hiện nghĩa quân phản loạn thì cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác ở phụ cận đế đô có người cầm vũ khí nổi dậy, nói là muốn tạo phản? Đây không phải là chuyện đùa giỡn hay sao?

Hết lần này tới lần khác, nghĩa quân phản loạn này còn đóng trại ở phụ cận đế đô nữa. Thậm chí triều đình còn không có phái người tiến đến tiêu diệt.

Chuyện này thấy thế nào đều không thích hợp.

- Tốt, buổi tối hôm nay, vi sư tự mình đi một lần, tìm hiểu rõ tình huống rồi chúng ta lại nói sau!

Sau khi giải thích ý nghĩ của mình cùng với các đồ đệ xong, Giang Lưu mở miệng nói.

Nghe được sư phụ nói như vậy, mấy người Tôn Ngộ Không tự nhiên là không có nhiều lời nữa.

Giang Lưu ngồi xếp bằng, tu luyện Thanh Liên Đạo Kinh, nắm chắc thời gian kiếm lấy mỗi một điểm kinh nghiệm.

Cứ như vậy, thời gian từng giây từng phút trôi qua , sau khi chờ đến lúc sắc trời biến thành màu đen, Giang Lưu mới mở mắt ra.

Nếu như là ở kiếp trước thì bây giờ là khoảng 12 giờ đêm, chính là thời điểmnáo nhiệt của rất nhiều loài động vật sống về đêm, nhưng mà ở thế giới Tây Du này không có hoạt động giải trí gì, sau khi màn đêm đến, cảnh vật tự nhiên là yên tĩnh.

Chẳng qua là xiềng xích phàm tục tự nhiên là không trói được Giang Lưu. Sau khi cởi xiềng xích, Giang Lưu nhanh chóng rời khỏi nhà giam này.

Sau khi hơi phân biệt phương hướng một chút, Giang Lưu nhanh chóng tiến nhập trong hoàng cung.

Quốc Vương đang nghỉ ngơi ở trong tẩm cung của mình. Nguyên bản đang ngủ say, đột nhiên, Quốc Vương cảm giác được có chút ánh sáng chói mắt truyền đến, cho nên hắn chậm rãi mở hai mắt ra.

Sau đó, Quốc Vương liền thấy Giang Lưu người mặc Thanh Liên Phật Y đang thảnh thơi ngồi ở bên cạnh uống trà, ánh đèn trong tẩm cung này tự nhiên là do Giang Lưu nhóm lên.

- Ngươi là người phương nào?

Vừa tỉnh ngủ lúc hơn nửa đêm, lại phát hiện có hòa thượng ngồi uống trà ở trong tẩm cung của mình? Sắc mặt của Quốc Vương này tự nhiên là kịch liệt biến đổi. Sau đó, ông trầm giọng quát hỏi Giang Lưu.

Cũng không đợi Giang Lưu trả lời, Quốc Vương này mở miệng, kêu lớn:

- Có ai không? Mau hộ giá!

- Tốt. Bệ hạ đừng hô nữa. Vào lúc này, tất cả mọi người đều đang ngủ, bệ hạ không gọi bọn họ tỉnh được đâu!

Nhìn Quốc Vương kêu to một lúc, Giang Lưu mới yên lặng nói.

Trước khi động thân, Giang Lưu đã lấy Khạp Thụy Trùng từ chỗ Tôn Ngộ Không, tất cả mọi người đã ngủ say, mặc kệ Quốc Vương gọi thế nào cũng không thể đánh thức người khác.

- Bây giờ, chúng ta có thể thoải mái tâm sự rồi?

Thấy Quốc Vương không kêu nữa, Giang Lưu làm ra một cái thủ thế mời, rót thêm một chén trà, đặt ở trước mặt mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận