Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1295: Mọi người đều lộ thần thông hack

Trong Hỏa Vân Thánh Nhân Động, Tam Hoàng Ngũ Đế cùng nhau hiện thân, và mỗi người đều có một máy tính riêng.

Những ngày này, bọn họ đều tự chơi game riêng. Cảm giác chơi ru rú ở nhà chơi game khiến cuộc sống vốn vô cùng nhàm chán của họ thêm một chút niềm vui.

- Phục Hy, ngươi không xếp hàng sao? Gần đây chơi việc ghép đội đối thủ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều! Chắc hẳn là quán cà phê Internet bên phía Giang Lưu đã mở rồi!

Hiên Viên Hoàng Đế mở miệng nói với Phục Hy Thị

-Mấy người các ngươi chơi trước đi, ta đợi một lát nữa…….

Nghe Hiên Viên Hoàng Đế nói xong, Phục Hy lắc đầu nói.

- Ngươi đừng gọi hắn nữa, gần đây vận may của hắn rất kém!

Nghe vậy, Toại Nhân Thị ở bên cạnh liền nói với Hiên Viên Hoàng Đế.

- Vận khí rất kém? Nói thế nào chứ?

Nghe được lời này, Hiên Viên Hoàng Đế hơi giật mình, nhìn Toại Nhân Thị.

- Theo ta được biết, hình như hắn đã thua liên tục mười ba trận rồi!

Toại Nhân Thị lắc đầu nói.

- Không phải chứ? Thua liên tục mười ba trận?

Nghe được lời này, Hiên Viên Hoàng Đế mở to hai mắt, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Thật sự có người có kỹ thuật và vận may kém đến mức này sao?

Chơi game, thắng chắc chắn là điều đáng mừng, nhưng một khi đã thua thì tâm trạng sẽ không tốt cho lắm, chứ đừng nói là thua liên tiếp mười ba trận.

Tình huống như vậy thực sự đủ khiến người ta tự kỷ.

- Vậy chúng ta chơi trước. Ngươi nghỉ ngơi đi!

Biết được tình hình của Phục Hy Thị, Hoàng Đế cũng không có cách nào. Sau khi mở miệng nói xong một câu liền xoay người tập trung vào máy tính của mình.

- Ôi, mặc dù kỹ thuật của trò chơi rất quan trọng, nhưng vận may thật sự cũng quan trọng không kém! Cho nên, việc mở quán cà phê Internet đã kéo theo rất nhiều người chơi mới tham gia vào trò chơi sao?

Tâm trạng của Phục Hy Thị quả thật rất tệ, hắn nằm sấp với bộ dạng không còn gì luyến tiếc trong cuộc sống, rồi thầm lẩm bẩm trong lòng.

Cho dù có nhiều người chơi mới cùng vào trận, nhưng tương tự, quân đối diện chắc chắn cũng có người chơi mới. Theo lý thuyết, cơ hội đều ngang nhau, vậy tại sao hắn lại thua liên tục mười ba trận như vậy?

- Không được rồi, xem ra nếu muốn thắng thì phải nghĩ ra cách gì đó thay đổi. Bây giờ ta đã biết, đánh hay cũng không bằng phối hợp tốt!

Có đôi chút cảm giác cuộc sống không còn gì luyến tiếc, nhưng lại không nỡ từ bỏ trò chơi này. Cuối cùng, Phục Hy Thị nảy ra một suy nghĩ trong lòng, liền lấy chiếc mai rùa ra xem bói cho chính mình.

Đặt một vài đồng tiền cổ trong mai rùa, Phục Hỵ Thị vận chuyển năng lực Tiên Thiên Diễn Quái của mình, lắc nhẹ mai rùa trong tay vài lần với dáng vẻ nghiêm túc.

Ngay lập tức, mấy đồng tiền được đổ ra khỏi mai rùa.

Nhìn vào các quẻ tượng được bói ra. Sau khi phân tích một lượt, Phục Hy Thị thầm thở dài một hơi.

Xem ra, hiện tại vận may của mình thật sự rất kém, từ quẻ tượng cho thấy, nếu bây giờ bản thân bắt đầu ghép đội thì sẽ lại thua thêm một vòng nữa.

Đã như vậy rồi, Phục Hy Thị đương nhiên không định vào trò chơi nữa, tiếp tục chờ đợi, không ngừng sử dụng Tiên Thiên Diễn Quái để tính toán.

Phục Hy Thị sẽ không tham gia trò chơi cho đến khi quẻ tượng cho thấy hắn có thể giành chiến thắng trong trận tiếp theo.

Dựa vào năng lực của Tiên Thiên Diễn Quái để tính toán thắng bại trong trận trò chơi tiếp theo của mình, mặc dù thủ đoạn của Phục Hy Thị không được tính là gian lận, nhưng nó vẫn được cho là một thủ đoạn hack khó mà ngăn chặn.

Quả nhiên, sau khi có năng lực Tiên Thiên Diễn Quái để tính toán, mỗi lần Phục Hy Thị đều vào trò chơi khi quẻ tượng cho thấy hắn có thể dành chiến thắng

Trong một thời gian, Phục Hy Thị vốn dĩ liên tục thua mười ba trận liên tiếp, đã tăng tỷ lệ thắng của mình lên rất cao. Chỉ trong vài ngày, hắn đã thắng hơn 20 trận liên tiếp.

- Ha ha ha, trò này hay thật!

Sau khi chiến thắng hơn 20 trận liên tiếp, Phục Hy Thị xem như đã cảm nhận hết được niềm vui thú của ‘hack’ và không nhịn được cười phá lên trong lòng.

Thực ra, đối mặt với trò chơi động một tí liền thua thế này, không chỉ có người vô sự tự thông như Phục Hy Thị nghĩ đến việc dùng chính năng lực của mình để phát huy tác dụng hachk, mà những người khác cũng nghĩ giống như vậy.

Sau đó, dùng phép thần thông để duy trì tỷ lệ chiến thắng của mình.

Ví dụ, Tam Thái Tử Na Tra sử dụng phép thần thông ba đầu sáu tay của mình, ba đầu đang nhìn chằm chằm vào màn hình, hắn thực sự có khả năng mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương.

Là một nhân vật đánh dã, hắn thường có thể hỗ trợ rất kịp thời vào những thời điểm quan trọng.

Hơn nữa, bởi vì ba cái đầu đang nhìn chằm chằm, lại sử dụng thêm sáu cánh tay, có thể nói hắn đã đạt đến đỉnh cao về phương diện khả năng di chuyển và tốc độ phóng kỹ năng, khả năng thao tác cá nhân có thể nói là đứng hàng đầu.

Ở một bên khác, sau những trận thua liên tiếp không được ai chỉ dẫn, Thái Thượng Lão Quân cũng nghĩ đến vấn đề vận may khi ghép đội.

Sau đó hắn nhấc tay lên, lấy bảo vật Thiên Địa Huyền Hoàng Lung Linh Bảo Tháp ra, đặt bên cạnh máy tính của mình, dùng lực công đức của Huyền Hoàng Lung Linh Bảo Tháp này để trấn áp vận may của mình.

Nói tóm lại, sau khi trò chơi bắt đầu, những vị Tiên Phật và cả các yêu ma đã thực hiện các loại thần thông để duy trì tỷ lệ chiến thắng của mình.

Những thủ đoạn này khiến người khác hoa mắt, thậm chí là không ngừng kinh ngạc.

Nhìn vào thủ đoạn của Thái Thượng Lão Quân, hắn đã dùng công đức quý giá để trấn áp khí vận, Lý Thế Dân coi đó mà học theo, cũng lấy ra Không Động Ấn.

- Đây đâu phải là trò chơi chứ! Đây hoàn toàn là so đấu thủ đoạn của chính mình!

Giang Lưu nhìn các vị đại lão trong quán cà phê Internet đều dùng các loại thủ đoạn thần thông, dở khóc dở cười, không khỏi âm thầm phỉ nhổ trong lòng

Vốn dĩ, vì sự công bằng của trò chơi, nên loại bỏ hoàn toàn sự tồn tại của hack mới đúng. Nhưng, những thủ đoạn hack thần thông này thực sự khiến người ta không có cách nào thích hợp để ngăn chặn chúng.

Ví dụ, ba đầu sáu tay của Na Tra, đây có được coi là kỹ năng riêng của hắn không? Hắn không thể quy định rằng người ta không thể sử dụng phép thần thông ba đầu sáu tay trong lúc chơi trò chơi được phải không?

Một ví dụ khác là Thiên Địa Huyền Hoàng Lung Linh Bảo Tháp, hắn cũng không thể quy định không được đặt vật dụng cá nhân lên bàn máy tính trong lúc người ta chơi game được.

Không nói đến trong lòng Giang Lưu suy nghĩ thế nào, cũng không nói những vị Tiên Phật này đã sử dụng thần thông thế nào. Với tư cách là Nhân Vương Lý Thế Dân, không có nhiều thời gian để thoải mái chơi game ở đây. Vì vậy, sau khi thắng trận này, hắn đứng lên và nói chào tạm biệt Giang Lưu.

Tuy nhiên, trước khi rời đi, Lý Thế Dân lại đã hiểu được sức hút của trò chơi này. Đồng thời hắn mở miệng tuyên bố sẽ cho mọi người tập luyện trò chơi này, sau nửa năm sẽ lại tổ chức một cuộc thi Esport quy mô lớn. Lúc đó, hắn sẽ đích thân đưa ra những phần thưởng rất hậu hĩnh.

Cách đây không lâu mới hoàn thành cuộc thi Tước Thánh và Đại Đường Cúp. Lúc này nghe được lời của Lý Thế Dân, tâm trạng của tất cả mọi người trong quán cà phê Internet đều thay đổi.

- Bệ hạ, ngươi muốn về rồi sao?

Bên ngoài quán cà phê Internet, Giang Lưu đứng trước mặt Lý Thế Dân nói.

- Thân là tộc trưởng của Nhân Tộc, Hoàng Đế của Đại Đường, ta cần phải xử lý quá nhiều việc, không thể lãng phí thời gian ở đây!

Nghe vậy, Lý Thế Dân mở miệng nói.

Nhìn lại từ góc độ cá nhân, nếu mình không phải là Nhân Vương, không phải là Hoàng Đế Đại Đường, Lý Thế Dân thực sự rất muốn buông thả một lần, chơi thêm vài ngày không biết ngày đêm ở quán cà phê Internet này nữa rồi tính tiếp.

Giang Lưu đương nhiên biết sự lựa chọn của Lý Thế Dân là đúng, vì vậy hắn gật đầu và không nói gì thêm nữa.

- Nói chung, tình hình ở quán cà phê Internet này thậm chí còn tốt hơn ta mong đợi!

Lý Thế Dân tiếp lời, chuyển chủ đề.

- Đúng vậy, tình hình đúng như dự đoán!

Nghe vậy, Giang Lưu cũng gật đầu đồng ý.

Đối với Giang Lưu, tất cả những điều này đều nằm trong dự tính. Nhưng đối với Lý Thế Dân, chuyện này lại khiến hắn ngạc nhiên và thán phục.

Ban đầu, khi Giang Lưu đề xuất khái niệm quán cà phê Internet, trong lòng Lý Thế Dân thực sự không tin tưởng. Một trò chơi mới thú vị hơn mạt chược? Nó thực sự có sao?

Nhưng bây giờ xem ra, chuyện quả nhiên đều bị Giang Lưu nói trúng rồi.

Quả nhiên, trong vài năm trở lại đây, các trò chơi Tam Quốc Sát và mạt chược đã vang dội thiên hạ, hai trò chơi này vốn dĩ đều được Giang Lưu đề xuất.

Bây giờ, hắn lại tạo ra một trò chơi mới, đánh bại cả Tam Quốc Sát và mạt chược.

Xem ra, trong lĩnh vực giải trí này, người duy nhất có thể đánh bại Giang Lưu chỉ có chính hắn!

Sau một vài câu trò chuyện đơn giản, Lý Thế Dân quay người và rời khỏi quán cà phê Internet.

Giang Lưu nghĩ một lúc, cũng cảm thấy rằng đã đến lúc mình phải rời đi.

Mục đích của việc tổ chức một quán cà phê Internet như vậy là để làm cho mọi thứ trở nên dễ dàng hơn cho việc tái lập Nhân Hoàng. Trọng tâm hiện tại của bản thân hắn vẫn là tập trung nâng cao tu vi.

Từ khi thỉnh kinh Tây Hành đến bây giờ, thời gian quyết chiến quả thật ngày càng gần, hắn cũng không có nhiều thời gian ở lại đây.

Bây giờ quán cà phê Internet đã được mở ra, và sự phát triển cũng nằm trong dự kiến của mình, Giang Lưu không cần đích thân làm bất cứ điều gì nữa.

Chỉ cần đợi cho đến khi sau này có thời gian, bổ sung thêm một số máy tính để đẩy nhanh cuộc sống hỗn hợp của Tiên Phật và bách tính thành Trường An là được rồi.

Sau khi từ biệt Cao Dương, nhìn lại khung cảnh náo nhiệt trong quán cà phê Internet, Giang Lưu chợt cười thầm. Hắn rời khỏi thành Trường An, và nhanh chóng đi về phía đoàn thỉnh kinh Tây Hành.

- Sư Phụ, nghe nói quán cà phê Internet rất vui...

Sau khi Giang Lưu trở về, hai mắt Trư Bát Giới tỏa sáng, hắn dùng ánh mắt sáng rực nhìn Giang Lưu.

- Không sai, thật sự rất vui!

Nghe vậy, Giang Lưu gật đầu nói.

- Sư phụ, vậy mấy người chúng ta có thể đi xem thử không? Sư phụ, ngươi không biết đâu…

Khi nói tới đây, Trư Bát Giới lộ vẻ chịu ấm ức, vẻ mặt đưa đám nói:

- Lão Trư ta vốn muốn đi tìm sư phụ khi biết được thông tin về việc mở quán cà phê Internet, để xem có thể giúp gì không. Nhưng Hầu Ca sống chết kéo ta lại và cấm ta đi!

- Tên ngốc nhà ngươi, đã đến lúc nào rồi mà còn muốn chơi?

Khi nghe lời tố cáo của Trư Bát Giới, với vẻ mặt hận thép không thể rèn thành sắt, Tôn Ngộ Không không khách sáo mà vặn lỗ tai to của Trư Bát Giới rồi mắng to.

Sau khi mắng Trư Bát Giới, Tôn Ngộ Không nhìn về phía Giang Lưu và nói:

- Sư phụ, ta thấy gần đây chúng ta hơi lười biếng rồi. Ngày đến Đại Lôi Âm Tự càng ngày càng gần. Chúng ta nên tập trung vào việc tu luyện!

- Ừ, lời ấy của Ngộ Không thật có lý!















Bạn cần đăng nhập để bình luận