Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1197: Bàn thờ Ngọc Hoàng Thượng Đế bị lật ngược

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Bên này, Giang Lưu đã chạy trốn tới Quận Phượng Tiên.

Hai vị cường giả cấp bậc Đại La Kim Tiên chiến đấu ở gần, Tôn Ngộ Không sẽ cảm giác được cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Đương nhiên, dù cho là Tôn Ngộ Không không cảm ứng được, Giang Lưu cũng sẽ sớm nhắn tin đi qua, để Tôn Ngộ Không phối hợp cho tốt.

Sau khi hét to một tiếng, Tôn Ngộ Không giơ Như Ý Kim Cô Bổng lên, đập thẳng tới Trường Mi Đại Tiên.

Giang Lưu lẻ loi một mình không phải là đối thủ của Trường Mi, thậm chí bị ép phải chạy trốn chết tới Quận Phượng Tiên mà vẫn bị trọng thương, nhưng có Tôn Ngộ Không gia nhập trận chiến thì cục diện đã khác mất rồi.

Hai người Tôn Ngộ Không cùng Giang Lưu liên thủ chẳng những có thể chống đỡ được Trường Mi công kích, thậm chí, từ cục diện nhìn lại thì còn có thể hơi chiếm thế thượng phong.

Trận chiến đấu ở bên này tự nhiên cũng khiến cho mấy người Quận trưởng chú ý.

- Đây là . . . Thánh Tăng đã trở về rồi hay sao? Chuyện gì xảy ra vậy hả?

Quận trưởng hơi híp mắt, tận lực nhìn về phía trận chiến đấu ở giữa bầu trời, trong miệng thấp giọng nói.

- Sư phụ của ta đã tìm được hồn phách của con trai hai vị, thế nhưng mà, lại có một Tiên Quan, Thần Tướng đang chiến đấu với sư phụ và đại sư huynh của ta. Xem ra, vì mang con trai của các vị trở về, sư phụ của ta thật là hao tốn tâm sức rất lớn!

Sau khi nhìn thoáng qua, Trư Bát Giới mở miệng giải thích.

- Hả! Hồn phách của con ta đã được mang về hay sao? Quá tốt rồi!

Tương đối thì phu nhân của Quận trưởng càng thêm quan tâm về tình huống con trai của mình. Nghe được lời nói của Trư Bát Giới, bà vui sướng hét lớn.

- Tìm hồn phách của con ta trở về lại bị Tiên Quan, Thần Tướng đuổi tới nơi này hay sao? Xem ra, vì tìm về hồn phách của con ta mà Thánh Tăng thật sự đã trở mặt với Ngọc Hoàng Thượng Đế rồi!

Còn như Quận trưởng đây? Trong lòng cố nhiên cao hứng, thế nhưng mà ngoại trừ cao hứng ở trong lòng của hắn còn có thêm cảm xúc sợ hãi.

Không nghĩ tới, Thánh Tăng thế mà thật nói được thì làm được, vì lấy lại hồn phách con của mình mà thật sự đã trở mặt với Ngọc Hoàng Thượng Đế rồi!

Rầm rầm rầm! Mấy tiếng nổ lớn vang lên.

Trận chiến đấu ở trên không trung tự nhiên là diễn ra vô cùng kịch liệt, sau khi rơi xuống hạ phong, Trường Mi cũng biết rõ tiếp tục chiến đấu, đối với mình không có chỗ tốt gì, ngược lại sẽ bị thua, nguy hiểm đến tính mạng.

Vì thế sau khi đấu thêm một lát, trong lòng của Trường Mi nảy sinh ý định rút lui.

- Huyền Trang, ngươi vậy mà dám làm trái ý chỉ của Ngọc Hoàng Thượng Đế! Chuyện này tất nhiên sẽ không xong đâu!

Cuối cùng Trường Mi Đại Tiên hô lên một câu như vậy.

Đương nhiên, câu nói này mặt ngoài là hô lên với Giang Lưu, nhưng trên thực tế lại là nói cho hai vợ chồng Quận trưởng nghe.

Sau khi quẳng xuống một câu nói như vậy, Trường Mi rút lui, thân hình hóa thành một vệt sáng, bay đi về phương xa, rất nhanh liền biến mất không thấy bóng dáng nữa.

Sau khi Trường Mi Đại Tiên rời khỏi, hai thầy trò Giang Lưu cùng với Tôn Ngộ Không cũng từ giữa không trung chậm rãi bay xuống.

- Cao tăng, bây giờ có thể làm phép cho tiểu nhi hoàn dương hay sao?

Sau khi Giang Lưu đáp xuống, phu nhân của Quận trưởng lập tức tiến lên đón, trên mặt lộ ra biểu cảm chờ mong, hỏi.

- Thánh Tăng, thương thế của ngài có nghiêm trọng hay không?

Quận trưởng cũng đi lên phía trước nhưng ông vừa mở miệng, lại là nhắc đến vấn đề thương thế của Giang Lưu trước.

- A Di Đà Phật, đa tạ Quận trưởng đại nhân quan tâm, bần tăng chỉ bị thương nhẹ mà thôi, không có trở ngại, khụ khụ khụ. . .

Mặc dù trong miệng của Giang Lưu nói không có chuyện gì, thế nhưng mà vừa mới nói xong đã tỏ ra không nhịn được ho khan vài tiếng, một vệt máu lại từ khóe miệng của Giang Lưu tràn ra ngoài.

- Đại ân đại đức của Thánh Tăng, hai vợ chồng chúng ta đời đời kiếp kiếp đều không dám quên!

Trông thấy Giang Lưu như vậy, còn có phu quân của mình làm ví dụ nhắc nhở, trong lòng của phu nhân Quận trưởng cũng cực kỳ cảm kích, cho nên bà mở miệng nghiêm túc nói.

- Vẫn là làm phép cho lệnh công tử hoàn dương sống lại trước rồi nói sau!

Phất tay áo, Giang Lưu cũng không có dây dưa nhiều về vấn đề này.

Trong khi đang nói chuyện, hắn nhanh chóng đi tới bên cạnh thi thể con trai của Quận trưởng.

- Phu nhân, bà có nhớ chuyện đã đáp ứng bần tăng hay không?

Sau khi đi tới bên cạnh thi thể con trai của Quận trưởng, Giang Lưu lấy ra Hồi Hồn Đan rồi quay đầu sang, nhìn về phía phu nhân của Quận trưởng hỏi.

- Cao tăng yên tâm, lời ta đã nói qua tuyệt đối sẽ không thay đổi. Sau khi con của ta sống lại, ta tất nhiên sẽ nghiêm khắc dạy bảo hắn!

Vào lúc này chính là thời điểm mấu chốt lên quan đến chuyện con trai của mình sống lại, phu nhân của Quận trưởng tự nhiên là nói cái gì đều nghe theo Giang Lưu.

Khẽ gật đầu, Giang Lưu không nói thêm gì, lúc này mới đưa Hồi Hồn Đan vào trong miệng con trai của Quận trưởng.

Mặc dù con trai của Quận trưởng đã chết rất nhiều ngày, thế nhưng mà, sau khi Hồi Hồn Đan vào miệng, thi thể lại nhanh chóng nuốt vào.

Cùng lúc đó, hồn phách con trai của Quận trưởng nguyên bản đi theo ở bên cạnh Giang Lưu lập tức cảm giác được một lực hút mạnh đến khó mà ngăn cản truyền đến, hồn phách bị nhanh chóng hút vào trong thi thể đó.

Con trai của Quận trưởng đã chết mấy ngày, nguyên bản trên mặt thi thể đã hiện lên màu xám của tử khí, nhưng mà vào lúc này, sắc mặt lại một lần nữa trở nên hồng nhuận, một luồng sinh cơ tỏa ra.

Nhìn sắc mặt của con trai mình biến hóa, hai vợ chồng Quận trưởng chăm chú nhìn chằm chằm vào con trai với ánh mắt tràn đầy chờ mong.

Sau khi lông mi hơi chấn động một cái, con trai của Quận trưởng chậm rãi mở hai mắt ra, ngồi dậy.

- Con trai của ta! Con cuối cùng cũng đã sống lại rồi!

Nhìn thấy con mình thực sự đã hoàn dương sống lại, phu nhân của Quận trưởng vui đến phát khóc, bà vọt thẳng tới, ôm con trai của mình kêu khóc la lên.

Ở bên cạnh mặc dù đã cố gắng kìm nén thế nhưng mà, Quận trưởng vẫn thực sự không thể nhịn được, từ trong hốc mắt có hai hàng nhiệt lệ chảy xuống, ông không ngừng gật đầu, vui mừng đến chảy nước mắt.

- Mẹ, ta đây không phải là đã hoàn dương hay sao? Người không nên gào khóc, hẳn là cao hứng mới đúng!

Vỗ vỗ phía sau lưng mẹ của mình, con trai của Quận trưởng mở miệng an ủi.

Sau khi nói một hồi lâu, hắn mới khiến cho cảm xúc của mẹ của mình ổn định lại.

Chợt, con trai của Quận trưởng xoay người, nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Giang Lưu, nói:

- Đa tạ Thánh Tăng tốn sức, tìm về hồn phách của ta, giúp ta hoàn dương!

- Đây đều là chuyện bần tăng đã đáp ứng cha mẹ của thí chủ. Là do bần tăng kính nể tình yêu thương của cha mẹ, lúc này mới cứu thí chủ, chứ ta cũng không muốn cứu thí chủ!

Nhìn thiếu niên đang quỳ ở trước mặt của mình, Giang Lưu mở miệng nói.

Mặc dù Giang Lưu nói xem như không chút khách khí, thế nhưng con trai của Quận trưởng vẫn như cũ là thấy vô cùng cảm kích, lại càng cảm thấy Giang Lưu vô cùng thành thật.

Bản thân ám sát hắn, cho nên bị hắn giết, hắn không nguyện ý cứu mình cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nhưng bởi vì đáp ứng cha mẹ của mình, hắn vẫn như cũ là không sợ vất vả cứu mình quay lại. Mà càng cảm kích, trong lòng con trai của Quận trưởng lại càng cảm thấy áy náy.

- A! Chờ một chút! Cha, đây là cái gì?

Đột nhiên, con trai của Quận trưởng thấy được tế đàn đang bày ở bên cạnh cho nên mở miệng hỏi.

Bởi vì mỗi ngày hai vợ chồng Quận trưởng đều muốn cầu nguyện Ngọc Hoàng Thượng Đế giúp con trai của mình sống lại, cho nên, thi thể này vẫn luôn được đặt ở bên cạnh tế đàn.

- Con à, mấy ngày nay, cha mẹ mỗi ngày đều khẩn cầu Ngọc Hoàng Thượng Đế, cầu hắn có thể đáp ứng trả hồn phách của con lại để con hoàn dương, đây cũng là tế đàn chúng ta . . .

Ở bên cạnh phu nhân của Quận trưởng trả lời.

- Ngọc Hoàng Thượng Đế ư?

Nghe được câu nói của mẹ của mình, biểu cảm ở trên mặt con trai của Quận trưởng hơi biến đổi.

Đồng thời, ánh mắt khi nhìn tế đàn cũng càng hiện rõ cảm xúc hận thù.

Không nói lời gì, hắn vọt thẳng đến trước mặt tế đàn, nhìn Thần vị của Ngọc Hoàng Thượng Đế cùng trái cây và các loại cống phẩm trưng bày phía trên. Sau đó, hắn cắn răng một cái, hai tay đỡ lấy mặt bàn rồi dùng sức hất lên.

Bàn tế bị hất lên, Thần vị của Ngọc Hoàng Thượng Đế cùng cống phẩm trưng bày đều rơi trên mặt đất, tạo thành một mảnh hỗn độn.

- Con trai, con làm cái gì vậy?

Nhìn thấy con trai của mình hành động như vậy, ở bên cạnh Quận trưởng giật nảy mình, kinh hãi hét lên.

- Cha, Ngọc Hoàng Thượng Đế này không những không đáp ứng thỉnh cầu của ngài, thậm chí còn cử người tới cản trở, người như thế có tư cách gì hưởng thụ sự cung phụng của cha?

Nghé con mới đẻ không sợ cọp, con trai của Quận trưởng mở miệng hồi đáp.

- Mặc dù con nói không sai, thế nhưng mà phải biết rằng đây chính là Ngọc Hoàng Thượng Đế đó. Con làm như thế . . .

Quận trưởng ngạc nhiên nhìn con mình.

Ngọc Hoàng Thượng Đế là ai? Đó chình là chủ nhân của tam giới, há lại là tồn tại mà những dân chúng thấp cổ bé họng như bọn họ có thể đắc tội hay sao?

Con trai của mình thế mà làm ra hành động bất kính lớn như thế, hậu quả thực sự là chỉ tưởng tượng thôi đã không chịu nổi.

- Lão gia, con trai nói đến cũng không có sai! Nếu như là người bên ngoài được chúng ta cung phụng, chẳng những không làm việc, thậm chí còn ra tay cản trở thì có xứng đáng với sự cung phụng của chúng ta hay không? Cũng bởi vì hắn là Ngọc Hoàng Thượng Đế, cho nên chúng ta cũng chỉ có thể nén giận hay sao?

Mặc dù phu nhân của Quận trưởng ngoài miệng đã đáp ứng Giang Lưu rằng sẽ nghiêm khắc dạy bảo con trai, nhưng rốt cuộc cưng chiều nhiều năm qua đã tạo thành thói quen. Hơn nữa, chính bà cũng cảm thấy con của mình nói không phải là không có lý, phu nhân của Quận trưởng tự nhiên là đứng ở bên phía con trai của mình.

- Thực sự, có câu nói rất hay, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!

Từ đầu đến cuối, Giang Lưu đều chỉ là đứng ngoài quan sát, nhìn hành động của con trai Quận trưởng, thậm chí đều không có ý định ra tay ngăn cản, biểu cảm ở trên mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh, thế nhưng mà trong lòng thì cười thầm.

Bản thân chỉ là khiến cho hắn mất thể diện ở trước mặt mọi người mà thôi, đêm hôm hắn liền lén lút muốn ám sát bản thân. Nếu như là hắn thật biết rõ Ngọc Hoàng Thượng Đế cố ý ngăn cản hắn hoàn dương, hơn nữa lại thấy được ở trong nhà cha mẹ đang thành tâm thành ý lễ bái cung phụng Ngọc Hoàng Thượng Đế, hắn có thể chịu được được không?

Lấy tâm tính của hắn hiển nhiên là không có khả năng chịu được.

Hiện tại xem ra, tất cả những chuyện này đúng là nằm trong dự liệu của Giang Lưu.

Ván cờ này bày lâu như vậy, có làm nhiều chuyện như vậy, mục đích của Giang Lưu là cái gì?

Không phải là vì làm cho Ngọc Hoàng Thượng Đế mất mặt hay sao?

Chủ yếu hơn là làm cho Ngọc Hoàng Thượng Đế mất mặt ở trong tay của người bình thường!

Bây giờ, mục đích của bản thân xem như là đã đạt đến.

Một bên khác, bên trong Thiên Đình, sau khi đã ra lệnh cho Địa Phủ nhanh chóng tìm tới hồn phách con trai của Quận trưởng, còn có yêu cầu một số Tiên Quan, Thần Tướng tâm phúc bí mật hành động, Ngọc Hoàng Thượng Đế đương nhiên là lẳng lặng chờ đợi.

- Bệ hạ. . .

Trong khi Ngọc Hoàng Thượng Đế còn đang chờ đợi thì Thiên Lý Nhãn lật đật chạy tới trước mặt của Ngọc Hoàng Thượng Đế.

- Ồ? Đã có đầu mối về hồn phách kia của người bình thường kia hay sao?

Ngọc Hoàng Thượng Đế mí mắt nhấc lên, hỏi.

Vốn dĩ chỉ là tìm kiém hồn phách của một người bình thường mà thôi, nguyên bản cũng không đáng giá bản thân để ý, chuyện bản thân càng thêm cần để ý chính là bởi vì sau khi Đả Thần Tiên bị cướp mất, thái độ của những Tiên Quan, Thần Tướng khác đang trên Thiên Đình đang có sự thay đổi.

- Chuyện này . . . bệ hạ, hồn phách của người bình thường kia thật là có đầu mối, hắn đã thành công hoàn dương sống lại!

Sau khi nghe được câu hỏi dò của Ngọc Hoàng Thượng Đế, sắc mặt của Thiên Lý Nhãn có chút chần chờ rồi hắn gật đầu nói.

- Ồ? Thật hay sao? Vậy chuyện này cũng được tính là đã hoàn thành!

Nghe được lời nói của Thiên Lý Nhãn, con mắt của Ngọc Hoàng Thượng Đế hơi sáng lên, cuối cùng bản thân cũng đã nghe được một chuyện hài lòng.

- Chẳng qua là. . .

Nhìn thấy biểu cảm ở trên mặt của Ngọc Hoàng Thượng Đế, sắc mặt của Thiên Lý Nhãn có chút chần chờ.

Sau khi hơi trầm mặc trong chốc lát, hắn vẫn là khẽ cắn môi nói:

- Thế nhưng mà, sau khi người bình thường kia sống lại, hắn liền lập tức lật ngược bàn thờ cúng bệ hạ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận