Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 3191: Rút đạo

Bạch Khâm Vân mang theo Vĩnh Hằng Chi Lô rời đi.
Cả tòa đệ nhị thập nhất điện như thế trở nên trống rỗng.
Trong không khí tràng ngập bầu không khí bi tráng.
Một bóng người xuất hiện.
“Tia sáng cuối cùng của Tiến sĩ đạo... Dương khí vận quả nhiên kinh người"
“Còn có Âm khí vận của đám Âm Cực Thủy tổ này nữa.
Hắn vận chuyển công pháp, lần lượt ngưng tụ và cất giữ Âm - Dương khí vận mà mắt thường không thể nào nhìn thấy được. Toàn bộ đều bị ép thành trạng thái gần như là thể rắn, cất đi.
“Thu"
Hắn khẽ giọng lên tiếng.
Đệ nhị thập nhất điện ầm ầm chấn động.
Rồi tọa đại điện chợt hóa thành một quyển sách với bìa ngoài tinh khiết như ngọc, rơi vào trong tay người nọ. Thân ảnh mờ dần.
Tất thảy đều biến mất.
Bên trong hư không không còn bất kỳ dao động nào nữa.
Canh Kim Thần triều.
Hành tinh thủ đô.
Từng đốm từng đốm lửa không ngừng nở rộ bên ngoài tinh không đen nhánh cô tịch.
Từ bất kỳ nơi nào trên hành tinh thủ đô Canh Kim Thần triều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đều có thể nhìn thấy pháo hoa lấp lánh nở rộ trên bầu trời.
Vào những ngày bình thường, đây là cảnh đẹp khó gặp.
Nhưng hiện giờ nó lại trở thành nỗi lo sợ nơm nớp đối với mỗi sinh linh trên hành tinh thủ đô.
Bởi vì đó là ánh sáng từ chiến tranh.
Là cảnh tượng hủy diệt mà tinh hạm nổ tung, cường giả vẫn lạc.
Thế công của quân đế quốc vẫn đang liên tục tiến bước.
Từng tấc từng tấc đè ép không gian thuộc quyền kiểm soát của Canh Kim Thần triều.
Ba mươi ba lớp vòng tròn năng lượng Luyện kim bao phủ toàn bộ hành tinh thủ đô chỉ còn lại ba lớp cuối cùng, vô số mảnh vỡ Luyện kim trận vỡ nát trôi lơ lửng ngoài không gian, hoặc sẽ biến thành mưa sao băng rạch ngang bầu trời. Trong lúc mảnh vỡ ma sát với khí quyển, thiêu đốt, trông như vết sẹo trên bầu trời, thật lâu vẫn không cách nào khép lại.
Cạm bẫy Luyện kim trải rộng bên ngoài không gian tạm thời không thể nào ngăn cản nổi bước chân của quân đế quốc.
Nhưng những thứ đó đã tiêu hao sạch sẽ toàn bộ tài nguyên và tài phú cuối cùng của Thần triều.
Không chỉ như thế, đại quân Luyện kim mà Canh Kim Thần triều vẫn luôn kiêu ngạo đã tổn thất nặng nề, tổn thất vượt qua khỏi 90%.
Hoàng Kim Thằn Lằn Vương nhìn hoa lửa pháo hoa mỹ lệ ngoài vũ trụ trên đầu mình, đứng thẳng người lên, chi sau khẽ run run.
Giữa thiên địa đều đã tràn ngập khí tức tử vong. Hủy diệt đã gần ngay trước mắt.
Nó thoáng nhìn sang Bàn Hổ ở bên cạnh đang ăn đuôi thằn lằn hoàng kim nướng, nói: “Bốc đồng thiệt rồi, lần này chúng ta chả được gì hết.
"Ùm."
Bàn Hổ lau khóe miệng đầy dầu mỡ.
“Hay là chúng ta trốn đi?"
“Trốn không thoát nổi.
“Haizzz, sao lúc trước lại đi tin chuyện ma quỷ của ngươi thế chứ, người thành thật gạt người đúng là đáng sợ mà."
“Ta chết cùng ngươi nhé.
“Cút đi, bản vương còn phải gánh vác trách nhiệm mở rộng giống nòi” “Ngươi không có thằn lằn cái, làm sao sinh sôi nổi?"
"Ta..."
Hai người cãi nhau, sau đó im lặng phần mình.
Bây giờ bên người Bàn Hổ cũng chỉ còn lại rải rác mấy trăm cận vệ mà thôi. Hơn nữa tin tức truyền về từ bên ngoài, Nhân tộc ở tỉnh lộ Thiên Lang trên cơ bản đã bị tàn sát không còn lại ai, trong đó bao gồm cả mẫu thân của Bàn Hổ. Nghe nói người này đã từng hết sức ủng hộ nhi tử chi viện cho Nữ Thái thượng hoàng Canh Kim Thần triều, vào thời khắc cuối cùng còn châm ngòi nổ cạm bẫy Luyện kim bên trong vương cung, bù đắp lại lực lượng cuối cùng toàn bộ vương thất, tống táng một vị cường giả cấp bậc Chuẩn Đế phe quân đế quốc...
Bàn Hổ nhìn lên tinh không, rơi vào trầm mặc.
Hắn chưa từng hối hận vì đối địch với Hoang Cổ tộc.
Cũng chưa từng e sợ cái chết.
“Cũng không biết sau khi chết đi rồi còn có thể gặp lại mẫu thân hay không, có thể gặp được Lâm Bắc Thần đại ca không"
Bàn Hổ tự lẩm bẩm.
Không biết từ lúc nào, hắn đã không còn bị nói lắp nữa.
Hoàng Kim Thằn Lằn Vương không đáp lời câu nói này.
Nhưng trong đầu nó đã hiện lên gương mặt Kiếm Tiên trẻ trung tuấn mỹ không gì tả được kia.
Nói thật, trực giác thiên phú của chủng tộc đã khiến nó cảm thấy người trẻ tuổi này có thể làm chấn động toàn bộ vũ trụ, có lẽ sẽ còn có cơ hội lớn nhất khiêu chiến với bá quyền Hoang Cổ tộc.
Không ngờ rằng người kia, đốm sáng vừa mới bắt đầu đã dần vụt tắt. Bây giờ tất cả đều trở thành chuyện đã qua. Đáng tiếc, trên thế giới này, không có luân hồi, cũng không có Địa phủ. Chết rồi thì chính là hoàn toàn biến mất khỏi vũ trụ này.
Muốn gặp được người kia, đã không còn cơ hội nữa rồi.
Thật ra nó có thể hiểu được suy nghĩ của Bàn Hổ.
Nói thế nào đây, Kiếm Tiên trẻ tuổi lại anh tuấn giống như nhân yêu kia đúng là có một loại mị lực rất kỳ lạ. Người không biết sẽ cho rằng hắn là một tên đồ tể và não tàn. Mà người đã hiểu rõ hắn rồi thì đều sẽ biết thật ra hắn không phải là một tên đồ tể.
Có khi đầu óc đúng thật là hơi không bình thường, nhưng vừa vặn chỉ là thỉnh thoảng mới không bình thường lại mang đến một loại mị lực mà người khác mãi mãi không có, khiến cho những người đi theo bên cạnh hắn trong lúc vô thức sẽ trở thành “tín đồ” của hắn.
Bàn Hổ cũng như thế.
Hoàng Kim Tích Vương tự xưng thông minh lại ích kỷ như hắn cũng như thế.
Một người một thú trầm mặc.
Sinh mệnh đã tiến vào bước đếm ngược, trong lòng ngược lại có sự bình tĩnh trước nay chưa từng có.
Đột nhiên...
Ầm ầm.
Ẩm dùng dùng đùng.
Bầu trời truyền đến dao động năng lượng kịch liệt.
Ba tầng bảo hộ trên bầu trời hành tinh thủ đô cũng là lồng năng lượng trận pháp Luyện kim mạnh nhất, đột nhiên bắt đầu vỡ vụn, sụp đổ.
Ánh lửa từ năng lượng bạo tạc trong nháy mắt đã tràn ngập khắp toàn bộ bầu trời.
Một bàn tay màu tía khổng lồ dần phóng đại trong tầm mắt của Hoàng Kim Tích Vương, phản xạ lại hình ảnh thiên khung vỡ vụn, hình ảnh của ngày tận thế.
1318 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận