Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2397: Lại quay lại

“Ngươi có tin ta đánh gãy chân trong của ngươi hay không?"
Biểu hiện của Lâm Bắc Thần rất nghiêm túc, không chút khách sáo cảnh cáo: “Quân tử hảo cầu, thủ chi hữu đạo. Chuyện nam nữ nhất định phải ngươi tình ta nguyện. Có thể phong lưu nhưng không thể hạ lưu. Tên chó ngươi dám làm chuyện cưỡng bách đó, ta sẽ biến ngươi thành Vương hồn Vương Trung lập tức kẹp chặt hai chân.
“Ngươi cũng đi theo đi"
Lâm Bắc Thần nhìn thoáng qua Quang Tương: “Ngươi mang theo con nuôi của mình giám sát chặt chẽ tên cẩu vật đó cho ta. Nếu ông ta dám làm loạn, không cần bẩm báo ta, cứ đánh chết ngay tại chỗ.
Chít chít chít.
Quang Tương hưng phấn xoa tay.
Trong lòng Vương Trung cảm thấy hoài nghi, tại sao ông ta lại có cảm giác con chuột trắng lông uốn này cứ không kịp chờ đợi mà muốn đánh chết ông ta thế?
Chứ không phải muốn tranh thủ tình cảm của ta sao?
Ông ta không dám thất lễ, lập tức mang theo Hồng Nhất, Hồng Nhị leo lên các tinh hạm, bắt đầu bắt chẹt. Trong lòng đám người Hàn Tiếu, Thủy Hàn Yên cảm thấy đắng chát, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể đi theo đằng sau mông Vương Trung, ngoan ngoãn phối hợp.
Một lát sau.
Vương Trung hấp tấp chạy trở lại boong thuyền.
“Thiếu gia, ta phát hiện Bàn Thạch Hào của Huyền Nham quân bộ vừa lớn, vừa cứng lại rộng. Bên trên còn có tinh pháo và tinh trận rất tiên tiến, nhất là cái giường lớn trong khoang chủ thuyền có thể ngủ đến mười người, vô cùng tương xứng với người có khí chất phi thường giống như thiếu gia ngài.
Ông ta nói rất uyển chuyển.
"Ô?"
Ánh mắt Lâm Bắc Thần sáng lên: “Ý của ngươi là.."
“Không phải ý của ta mà là ý của chiến tướng hạng nhất Huyền Nham quân bộ Hàn Tiếu. Tên chó chết đó đúng là không sợ chết, lại coi trọng thiếu gia ngài, muốn dùng soái hạm của mình trao đổi với người. Người nói tên chó chết đó có phải muốn chết hay không? Ta đã bảo Quang Tương đánh hắn, nhưng hắn chưa thấy quan tài nên chưa đổ lệ, sự việc có chút khó làm. Cho nên ta đến xin chỉ thị của thiếu gia ngài.
Vương Trung vẫn uyển chuyển như cũ.
“Tên cẩu vật Hàn Tiếu đó dám ngấp nghé tọa hạm của ta, đúng là muốn chết. Đi, chúng ta cùng qua đó xem sao. Lâm Bắc Thần đứng dậy.
Một lát sau.
Trên boong “Đừng nên miễn cưỡng"
Lâm Bắc Thần nói: “Ta xưa nay không ép buộc ngươi, ngươi vẫn quyết định muốn đổi?"
“Vâng, vâng, ta muốn đổi, chết cũng muốn đổi. Tiểu nhân thật sự thích tinh hạm của công tử ngài, lớn nhỏ đều kỳ hạm Bàn Thạch Hào của Huyền Nham quân bộ.
rất phù hợp, vẻ ngoài mê người, nằm mơ cũng muốn có được nó. Nếu công tử ngài không đổi, ta cũng chỉ có thể đâm đầu vào cột buồm mà chết thôi.
Hàn Tiếu quỳ trên mặt đất, lớn tiếng nói.
Hắn bị đánh đập, bị con chuột trắng lông uốn Quang Tương đánh tổ hợp quyền, đánh mặt mũi bầm dập, mắt miệng đều méo. Trên mặt của hắn còn cố tỏ ra biểu hiện “ta tuyệt đối thành tâm thành ý, không phải bị bức hiếp”.
“Đã như vậy, ta đành phải nhịn đau cắt thịt. Lâm Bắc Thần nói: “Nhưng ngươi nhớ cho kỹ, ngươi phải bù giá chênh lệch cho ta.
Hàn Tiếu: “"
Mẹ nó.
Được, ta nhẫn.
Co được giãn được mới là đại trượng phu. Về sau, ta mà có cơ hội, ta sẽ báo thù. Nửa canh giờ sau. Tất cả bàn giao hoàn tất. Cuối cùng cũng kết thúc.
Đám mãnh tướng tung hoành tinh lộ Ngân Trần Hàn Tiếu, Thủy Hàn Yên thở phào một hơi, kích động đến sắp rơi lệ.
Nhưng không nghĩ đến bọn họ cao hứng quá sớm.
Ác mộng còn chưa kết thúc.
“Nào nào nào, còn có một việc nhỏ, ta muốn mọi người hỗ trợ”
Vương Trung cười nói.
Thế là, bọn họ lại bị Vương Trung ép buộc lao động, tháo hết tiêu chí thuộc về Huyền Nham quân bộ, đồng thời một lần nữa sơn lại màu khác cho tinh hạm, từ màu đen ban đầu biến thành màu bạc chói mặt, còn cột trên cột buồm một tấm hình kích kiếm.
Bàn Thạch Hào biến thành Kiếm Tiên Hào.
“Chậc chậc chậc"
Lúc này, Lâm Bắc Thần mới vừa lòng thỏa ý.
Không thể không thừa nhận, bên cạnh có một tên cẩu vật nịnh hót như Vương Trung là một chuyện cực kỳ hài lòng.
Trách không được thời cổ đại, rất nhiều quân vương đều thích gian thần.
Điều này cũng giống như rất nhiều nam nhân thời hiện đại đều thích trà xanh. Không nói cái khác, có ai mà không thích mình bị liếm hoài chứ.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Đám người Thủy Hàn Yên và Hàn Tiếu cũng vui đến phát khóc. Hẳn sẽ không còn chuyện gì khác. Ta lạy.
Hãy để chúng ta đi. Nhưng...
“Nào nào nào, vẫn còn một việc nhỏ muốn mọi người hỗ trợ.."
Lời kịch giống nhau, biểu hiện giống nhau, không hề có sự thay đổi.
Vương Trung một lần nữa cười híp mắt nói: “Ta phát hiện các ngươi rất biết làm việc. Như vậy đi, các ngươi dẫn người đến chiến trường hải quan, thu thập thi thể của các chiến sĩ đã chết mang về giới tinh hạ táng. Haiz, thiếu gia của ta, cái gì cũng tốt, chỉ là quá mềm lòng, không muốn nhìn thấy đồng bào thây phơi tinh không"
Đám người Thủy Hàn Yên và Hàn Tiếu còn có thể nói được cái gì chứ? Chỉ có thể lựa chọn làm theo chứ sao? Lâm Bắc Thần cực kỳ hài lòng đối với chuyện này. Vương Trung không hổ danh nam nhân tên mang chữ Trung.
Làm chuyện gì cũng rất đúng chỗ.
Lâm Bắc Thần ngồi trên ghế bành, tiếp tục tu luyện huyền khí và lực tinh thần.
Tăng lên thực lực để đoạt giải.
Chuẩn bị cho lần liên tuyến tiếp theo với Đông Đạo Chân Châu.
Một canh giờ sau.
Chiến trường hải quan đã được quét dọn xong.
“Rất tốt, biểu hiện của các ngươi không tệ, rốt cuộc cũng cứu được tính mạng của mình. Bây giờ các ngươi tự do, mau cút đi Vương Trung thỏa mãn vung roi.
Tất cả lên đường, sau đó dần dần gia tốc, cuối cùng biến thành một luồng lưu quang biến mất trong tinh không đen nhánh, cô tịch.
“Bọn họ đi thật rồi sao?"
“Tự do rồi"
Tướng lĩnh hai đại quân bộ kích động vạn phần, không phân địch ta, ngồi tại chỗ ôm nhau vui đến phát khóc.
Thiếu chút nữa không đốt pháo ăn mừng mà thôi.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, bọn họ ý thức không đúng, vội vàng buông nhau ra, biểu hiện lúng túng lui lại.
Thủy Hàn Yên về lại tinh hạm của mình. Đám người Hàn Tiếu thì lên một chiến hạm khác của Huyền Nham quân bộ.
Hai nhóm người vốn sinh tử ác chiến với nhau, lúc này đã hoàn toàn đánh mất suy nghĩ chiến đấu, đứng trên boong thuyền của mình, run lẩy bẩy trong bộ quần áo đơn bạc, liếc mắt nhìn nhau rồi lại lập tức quay mặt đi. Ong ong ong.
Tinh hạm khẽ chấn động.
Bọn họ thay đổi phương hướng, dùng tốc độ nhanh nhất điều khiển tinh hạm rời khỏi vùng đất ác mộng này. 1197 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận