Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2192: Chiếu rõ tương lai trong một cái chớp mắt

Nói như vậy, Khư giới bây giờ chỉ còn trên danh nghĩa. Con dân Khư giới đã hoàn toàn chết hết.
Nàng nhìn “sao trời”
quang mang óng ánh bên trong không gian Khư giới chi tâm, ý thức được chúng là do những linh hồn chiến sĩ Khư giới chết đi biến thành.
Bọn họ đều đi tới không gian này.
“Ta, Tiểu Tiểu, còn có ngàn vạn con dân Khư giới đã... xem như chết đi. Không có Khư thần chi tâm, chúng ta sẽ không tồn tại trên thế giới này"
Hồn thể Khư bà bà bình tĩnh nói.
“Hừ, ngươi nhớ kỹ ta, ta là Bạch Tiểu Tiểu, Bạch Khâm Vân là tỷ tỷ của ta. Họ Tần kia, người đoạt nam nhân của chúng ta, người xem như gặp được đối thủ rồi”
Bạch Tiểu Tiểu kiêu ngạo nói.
Mặc dù nàng mơ hồ cảm nhận được sự thân cận từ trên người Tần chủ tế nhưng nàng không muốn biểu đạt ra, cho nên nàng mới cố ý nói như vậy.
Tần chủ tế không để ý đến sự khiêu khích của thiếu nữ ngây thơ, mà cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Một lúc lâu sau nàng mới ngẩng đầu nói: “Bạch Khâm Vân làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?”
Khư bà bà đáp: “Ngươi có lẽ không biết, là hậu duệ chiến sĩ tiên dân thế giới Hồng Hoang ngày xưa, bên trong Khư thần chảy xuôi huyết mạch Minh Đăng, có thể chiếu rõ hình ảnh tương lai trong chớp mắt”
“Chiếu rõ tương lai trong một cái chớp mắt?"
Nghe Tần chủ tế nói, trong lòng Lâm Bắc Thần hơi động. Hắn cũng đã từng nghe Bạch Khâm Vân nói qua.
“Nàng ấy nhìn thấy cái gì?”
Lâm Bắc Thần lên tiếng hỏi.
“Nàng ấy chiếu rõ, đại kiếp đến không thể ngăn cản, nhìn thấy đại lục bị luyện hóa, vô số đế quốc bị hủy diệt, cường giả đại lục chiến tử, chư thần thần giới chết đi, đại doanh Hải tộc bị chôn vùi, con dân Vân Mộng thành, Triều Huy đại thành, Càn Khôn đại thành đều hóa thành tượng đá, nhìn thấy ta bị năng lượng lực trường phản chấn thành thịt nát xương tan... Đương nhiên, chủ yếu nhất, nàng ấy nhìn thấy người chiến tử ở Thánh Sơn, bị Nại Hà thương đính trên tế đàn chín tầng. Tuy chỉ là cái chớp mắt nhưng gần như là vĩnh hằng”.
Mặc dù Tần chủ tế chỉ đang thuật lại lời của Khư bà bà nhưng hình ảnh miêu tả ra lại khiến lòng người run rẩy. Bởi vì những chuyện này, rất nhiều thứ đã phát sinh. Lúc này, Lâm Bắc Thần cũng đã biết được trong khi hắn liều chết kéo Thiên công tử vào Luân Hồi Tuyệt Cảnh, Tần chủ tế ở bên ngoài đã từng có một trận chiến với Bạch Khâm Vân, hơn nữa còn thua trong tay Bạch Khâm Vân.
“Cả tộc Khư giới tế hiến mới đổi lấy được chút hy vọng sống. Khu thần chi tâm có thể xóa đi manh mối sinh linh tồn tại, biến chúng thành nhu cầu thực sự. Cho nên, nếu không phải vừa rồi ta nhắc lại, các ngươi cũng sẽ không nhớ vì sao trong khoảng thời gian vừa nãy Bạch Khâm Vân lại không thấy xuất hiện. Bởi vì ký ức của các ngươi đã bị quấy nhiễu”
Sắc mặt Tần chủ tế nghiêm lại, tiếp tục giải thích. Vệ Danh Thần khẽ giật mình. Lúc này, hắn mới ý thức được trong cuộc chiến trước đó, mặc kệ thế cục như thế nào, mặc kệ gặp được người nào, chuyện gì phát sinh, hắn chưa từng nhớ đến Bạch Khâm Vân. Trước đó, hắn lợi dụng năng lượng lực trường cách bức tranh lăng không giết chết những người Lâm Bắc Thần quan tâm, tra tấn hắn, nhưng hắn cũng không nhớ đến Bạch Khâm Vân. Lúc này, hắn được Tần chủ tế nhắc nhở, ký ức mới mãnh liệt tuôn ra. Hắn nhớ đến, trong kế hoạch của hắn, thật ra Bạch Khâm Vân cũng là kẻ chắc chắn phải chết. Hắn muốn lợi dụng nữ nhân này tự tay chém giết Lâm Bắc Thần. Kết quả, hắn lại không nhớ đến. Ngay cả Lam chủ thần dường như cũng quên mất sự tồn tại của thiếu nữ áo bào đen. Lâm Bắc Thần vô thức giơ ngón tay giữa vuốt mi tâm. Sau khi hắn rời khỏi Luân Hồi Tuyệt Cảnh, hắn chỉ nhớ Tần chủ tế mà không nhớ đến Bạch Khâm Vân. Khư thần chi tâm? Cho nên, Bạch Khâm Vân đã lợi dụng Khư thần chi tâm chiếu rõ tương lai, tìm trong cái chớp mắt đó một cơ hội thay đổi cái gọi là đại kiếp.
Hết thảy đều đã kết thúc, vậy nàng đâu?
Lúc này, Vệ Danh Thần kinh sợ, hối hận khó mà diễn tả bằng lời. Hắn thở dài: “Thật sự không nghĩ đến thì ra ta thua ở đây. Tần yêu thần, sức mạnh trong cơ thể người cũng là tiện nhân kia ban cho?"
Tần chủ tế nói: “Hiến tế toàn bộ Khư tộc, tích lũy vô số sức mạnh chính là muốn khi người dung hợp ba nguyên đan, thi triển một kích trí mạng cuối cùng, cướp đoạt tạo hóa chân chính, giao cho người nên có được nó"
Vệ Danh Thần im lặng.
Hắn tự cho rằng mình tính toán hết thiên hạ, đạt được hết thảy nhưng lại không nghĩ đến hắn ngược lại trở thành công cụ của người khác. Vất vả chuẩn bị linh uẩn đại lục, huyết mạch Huyết Ma, huyết mạch thôn phệ thành ba nguyên đan, đến cuối cùng lại làm giá y cho Lâm Bắc Thần.
Hắn tự cho rằng Bạch Khâm Vân chính là quân cờ trong tay hắn. đến cuối cùng hắn mới phát hiện thì ra người ta là kỳ thủ, hắn bị lợi dụng mà còn không biết. Trong lòng của hắn vẫn còn một số nghi vấn: “Vì sao Bạch Khâm Vân lại tin tưởng ngươi? Chẳng lẽ nàng ta không sợ sau khi người có được đại đạn, tự mình phục dụng mà không đưa cho Lâm Bắc Thần sao?"
Tần chủ tế cũng không giải thích.
Không phải không muốn giải thích.
Mà mặc kệ phí bao nhiêu môi lưỡi, loại người tuyệt tình như Vệ Danh Thần, vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu được. Đại đan cố nhiên quan trọng nhưng trên thế giới này, đối với một số người mà nói, có rất nhiều thứ còn quan trọng hơn chúng.
Bạch Khâm Vân tin tưởng nàng là vì hắn.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Bạch Khâm Vân lựa chọn nàng. Cô gái có mái tóc dài màu đỏ đã chết đi kia suy nghĩ rất chắc chắn, trên thế giới này sẽ có một số người sau khi có được đại đan sẽ giao cho Lâm Bắc Thần, một trong số đó có nàng. Vệ Danh Thần không cam lòng, lại hỏi: “Vì sao Bạch Khâm Vân không tự mình lấy? Nàng ta đi đâu rồi?”
Hắn muốn trước khi chết gặp lại nữ nhân đã tính toán và nghiền ép hắn.
Tần chủ tế vẫn không lên tiếng.
Lâm Bắc Thần mơ hồ hiểu được chuyện gì đó, trong lòng hơi hồi hộp một chút. Vệ Danh Thần đột nhiên phá lên cười: “Ha ha ha, ta hiểu rồi, nàng ta cũng đã chết, nhất định là vậy. Nàng ta cũng đã hiến tế mình. Nếu không, cho dù có hiến tế Khư tộc, ngươi cũng không có khả năng phá vỡ phòng ngự đại đan trong người ta. Dù sao tất cả cũng chỉ là một đám phàm nhân mà thôi. Ha ha... thật buồn cười, buồn cười, nàng ta lại chết trước ta. Nàng ta tính toán tường tận, góp cả bản thân mình vào. Nàng ta là cái gì? Là đồ ngốc, ngốc không ai bằng"
1262 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận