Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2141: Hiến tế cuối cùng

Trên mặt đất.
Cảm giác ăn mòn trên mặt Tiềm Long rốt cuộc cũng đã biến mất.
Hắn vội móc ra một cái gương nhỏ.
Nhìn một cái, hắn kêu thảm, cả người xụi lơ.
Thuộc hạ và các thần linh bên cạnh vội vàng chạy đến đỡ lấy hắn.
“Không xong rồi, đại nhân sắp chết rồi"
“Đại nhân trúng độc, không còn thở nữa.
“Còn thở, còn thở. Dược sư? Lục dược sư mau đến đây"
“Đừng hoảng hốt, để ta nhìn xem. A, không đúng, sinh cơ đại nhân bành trướng, thần lực mãnh liệt, không có dị trạng, tại sao lại hôn mê bất tỉnh?"
“Không nói ngươi không thấy được sao? Mặt đại nhân không còn Thần linh các chiến bộ đều vô cùng lo lắng vây quanh bên cạnh Tiềm Long.
Trong cuộc chiến vừa rồi, Tiềm Long thân đứng đầu chiến bộ, biểu hiện trác tuyệt đã hoàn toàn chinh phục bọn họ, rất nhiều người được Tiềm Long cứu từ trong vòng vây ra. Một tên hoàn khố ngày xưa chỉ dựa vào trực giác chuẩn xác tùy thời chuồn mất đã sơ bộ thành lập được uy vọng của mình.
Các chúng thần ở một bên “cứu giúp”
hồi lâu, Tiềm Long mới mở to mắt.
“Xong rồi."
Hắn phát ra tiếng ai thán, thái độ không còn lưu luyến nhân sinh: “Về sau, ta còn thế nào hùng phong giữa các thần linh nữa, còn có hoa khôi nào cùng ta rèn sức luyện eo. Cuộc sống thần linh của ta hoàn toàn u ám. Hãy để cho ta chết đi Đau lòng đến chết.
Hắn thật sự bị hủy dung rồi. Cùng một thời gian.
Bốn chi khác của Ngũ Hành chiến bộ Kiếm Thần Điện cũng đang tranh thủ giành giật từng giây nghỉ ngơi, lợi dụng các loại dược tề, đan dược, thần thạch hay bí pháp để khôi phục trang thái, chuẩn bị cho cuộc chiến tàn khốc hơn.
Bởi vì trong lòng mỗi người đều hiểu, cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.
Thân là thủ lĩnh chiến bộ Ngũ Hành, thành công dung hợp cao thần vị, tứ đại hoàn khố Quan Nhược Phi, Lư Băng Ổn, Mộc Lâm Sâm và Thạch Cảm Đương đều có biểu hiện cao quang không kém gì Tiềm Long trong cuộc chiến của riêng mình, tạo dựng được uy nghiêm.
Trận chiến đấu đột nhiên bộc phát tiến hành đến trình độ này, tứ đại thần tộc cố nhiên tổn thất nặng nề, từng có vạn thần chiến sĩ quyến tộc, thuật sĩ và gần ngàn thần linh cấp thấp ngã xuống trong vũng máu.
Nhưng tổn thất của Kiếm Thần Điện cũng không nhỏ.
Dưới cạm bẫy và bố trí ám sát của tứ đại thần tộc, chiến tuyến các phương tổng cộng có ba mươi tám thần linh chiến tử thảm liệt.
Nhưng đồng bạn chiến tử cũng không để các tân thần sợ chiến.
Ngược lại còn kích phát lửa giận và chiến ý trong lòng bọn họ.
Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, trạng thái của mọi người đã khôi phục lại rất nhiều.
“Chuẩn bị một chút, chúng ta... hả?"
Lư Băng Ổn một câu còn chưa nói hết đã dừng lại, sắc mặt hoảng sợ nhìn lên đỉnh đầu.
Cùng một thời gian, gần như tất cả thần linh đều cảm nhận được một sự rung động kỳ dị, tất cả không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía thiên khung.
Trên bầu trời, hắc quang đại tác.
Chưa đến một hơi, thiên khung vốn chỉ tràn ngập khói lửa màu lam đã hoàn toàn âm trầm xuống, khiến cho thần thành vốn còn đang là ban ngày lập tức rơi vào hắc ám của ban đêm.
Mây đen bao trùm xuống.
Khí tức kềm chế đến cực điểm, giống như ngày hủy diệt đã đến. Tim mọi người đập nhanh, không kìm được sự hãi hùng khiếp vía. Tất cả mọi người đều sinh ra một trực giác rõ ràng.
Chuyện lo lắng sắp xảy ra.
Chỉ trong nháy mắt sau đó, một cảnh tượng kinh khủng nhất từ trước đến nay quả nhiên đã xuất hiện.
Chiến kỳ đen nhánh lóe lên ánh sáng màu đen kỳ dị chậm rãi ngưng kết tại nơi hắc ám nồng nặc nhất, giống như lấy hết sức mạnh hắc ám thuần túy nhất huyễn hóa mà thành, bên trên mặt cờ còn thêu một đồ án huyền điểu yêu dị, quỷ quyệt, cột cờ cao trăm mét cắm thật sâu vào hư không giống như định trụ thiên địa một phương.
“Cái đó là... Huyền Điểu chiến kỳ?
Nữ quân sư phúc hắc Lý Nhất Điềm đang quay trở về bỗng nhiên dừng bước, sắc mặt kinh hãi, cơ thể run lên nhè nhẹ nhìn chiến kỳ đen nhánh trên bầu trời. Hình con chim kỳ dị năm màu co giãn theo gió, giống như có thể phá cờ mà ra bất cứ lúc nào.
“Huyền Điểu chiến kỳ?"
Sở Ngân cũng dừng bước.
Hắn nhìn lên bầu trời hắc ám và lá cờ còn đen hơn cả màn đêm rồi lại nhìn Lý Nhất Điềm đang run lên nhè nhẹ, trong lòng có dự cảm không tốt: “Đó là vật gì thế?"
Hắn không phải cặn bã về học vấn nhưng dù sao cũng là hắc hộ, thời gian đến thần giới hơi ngắn, cho nên dính đến những đồ vật có nguồn gốc lịch sử không biết cũng là chuyện bình thường.
“Huyền Điểu chiến kỳ chính là lệnh kỳ của Chúng Thần Chi Phụ. Âm thanh hư nhược vang lên.
Là Hàn Lạc Tuyết từ trong hôn mê tỉnh lại.
Sắc môi của nàng tái nhợt, tình trạng sức khỏe vẫn tồi tệ như cũ, miễn cưỡng có thể lên tiếng nói chuyện: “Lam chủ thần đã từng nói với ta về chiến kỳ này. Nó đại diện cho chết chóc, hủy diệt và tử vong. Chiến kỳ hiện, thần giới điên.."
“Chuyện bết bát nhất vẫn phát sinh"
Giọng nói của Lý Nhất Điềm có chút run rẩy: “Cho nên nói, chiến tranh nhằm vào Kiếm Thần Điện lần này thật ra Chúng Thần Chi Phụ đã ngầm đồng ý sau lưng"
Sở Ngân nghe xong, khẽ giật mình.
Hắn nhớ Lâm Bắc Thần đã từng nhắc đến một số chuyện.
Chúng Thần Chi Phụ không phải đã chết rồi sao?
Vì sao Huyền Điểu chiến kỳ lại xuất hiện?
Có phải có người đang giả danh nghĩa của Chúng Thần Chi Phụ mà làm việc không? Hoặc Chúng Thần Chi Phụ giả chết?
Hắn cảm thấy chuyện này nhất định phải nghĩ cách để Lâm Bắc Thần biết được. Đáng tiếc, tạm thời còn chưa liên lạc được với Lâm Bắc Thần.
Kiếm Thần Điện chỉ có hai người biết, cái gọi là bế quan của Lâm Bắc Thần thật ra là rời khỏi Đông Đạo Chân Châu. Đáng tiếc, hệ thống Kỳ Lân Siêu Dẫn Tinh Thể không cách nào liên lạc được với Lâm Bắc Thần.
“Hàn cô nương, ngươi thế nào rồi?"
Hắn nhìn thoáng qua Hàn Lạc Tuyết đang ôm trong lòng: “Cố chịu đựng, chúng ta sắp về đến rồi"
“Không về nữa"
Lý Nhất Điềm vẫn đang cau mày đột nhiên lên tiếng cắt ngang, âm thanh run rẩy: “Chúng ta không thể trở về. Trở về cũng chỉ chịu chết mà thôi. Giết chết Thanh Mộc chủ thần đã là cực hạn của chúng ta, làm lộ lá bài tẩy, cũng đã tiêu hao gần hết sức lực của chúng ta. Bây giờ chúng ta trở về cũng vô ích thôi.
1089 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận