Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2448: Rốt cuộc ngươi là ai?

Nụ cười trên mặt Tất Vân Đào cứng lại, sau đó biến mất.
Không so được.
Hắn thật muốn mắng chửi người.
Lâm Bắc Thần mỉm cười.
Dám trang bức trước mặt ta.
Lúc này, tiếng bước chân mang theo tiếng xích sắt lê dưới đất vang lên. Phó trưởng ngục giam Tằng Giang đẩy phạm nhân hạng nhất vào bên trong hình phòng số 28.
“Đại nhân, phạm nhân Vương Cảnh đã được đưa đến”
Tằng Giang cung kính nói.
Lâm Bắc Thần nhìn Vương Cảnh.
Người này là một hán tử có thân hình cao lớn, râu quai nón, cao khoảng hai mét rưỡi, mái tóc ngắn màu đỏ như cương châm, người đầy lông chẳng khác nào một con tinh tinh. Hắn khoác chiếc áo tù nhân rách rưới, cơ bắp khỏe mạnh, khí huyết tràn đầy như hải dương. Khí tức mà hắn mang đến cho Lâm Bắc Thần có chút giống với Phong Hướng Bắc. Xem ra cũng là một võ giả tu luyện huyết mạch thứ nhất Thánh Thể Đạo. Ánh mắt Vương Cảnh kiêu ngạo như một con sói.
Cho dù mang xích chân, biểu hiện của hắn vẫn hiên ngang như cũ, nghênh ngang đối mặt với Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần đã xem qua hồ sơ vụ án của Vương Cảnh.
Người này là chiến tướng nhất đẳng Phong Quyển quân bộ Thiên Lang vương triều ngày xưa, quân công hiển hách, tác chiến dũng cảm, là cường giả Vực chủ cấp 21, đã từng nhiều lần được Thiên Long Vương Đao Ngô Danh điểm danh khen ngợi. Nhưng không biết vì sao, hai tháng trước, Vương Cảnh đột nhiên chém chết lãnh đạo trực tiếp của mình là Mạc Diễm Thu, trên đường đào vong bị cục Chấp pháp bắt giữ. Sau khi vào tù còn chưa thụ hình đã trực tiếp thừa nhận tội lỗi, bị phán án tử hình, chờ đến ngày hành hình. Về phần nguyên nhân giết chết chủ soái, bên trong hồ sơ không có miêu tả.
Lâm Bắc Thần lấy điện thoại di động, khởi động công năng quét. Tách một tiếng, quét hình thành công, rất nhanh trên màn hình hiện ra một đoạn tin tức.
“Vương Cảnh?"
Lâm Bắc Thần hỏi: “Ngươi có muốn ra khỏi ngục hay không?"
Vương Cảnh vừa trào phúng vừa lười biếng nói: “Không muốn"
Vì không có khả năng.
Hoặc cần làm một số giao dịch buồn nôn.
“Nếu ta cho ngươi cơ hội rời khỏi ngục giam quay về chiến trường chiến đấu với ma tộc thì sao?"
Lâm Bắc Thần thản nhiên hỏi. Con ngươi Vương Cảnh co lại.
“Ngươi là ai?”
Hắn nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần, giọng nói vội vàng: “Ngươi mới đến à? Ngươi có thân phận gì, có thể làm chủ sao?”
“Ta chỉ hỏi người có muốn hay không?"
Lâm Bắc Thần nói.
Vương Cảnh nhìn Lâm Bắc Thần, im lặng một lát, sau đó nghiến răng nói: “Muốn”
“Rất tốt"
Lâm Bắc Thần nhìn Tằng Giang: “Thả hắn ra"
Tằng Giang do dự, uyển chuyển nhắc nhở: “Đại nhân, thực lực người này vẫn còn, cực kỳ hung hãn, còn có tiền sự giết cấp trên.”
“Sao?"
Lâm Bắc Thần nhìn Tằng Giang, thản nhiên nói: “Ngươi đang dạy ta làm việc?"
Tằng Giang lập tức im lặng.
Thân là thuộc hạ, cần nhắc nhở thì cứ nhắc nhở, nhưng về sau nếu cứ kiên trì ý của mình thì đó chính là ngu xuẩn.
Tằng Giang bước lên, tự tay tháo xích chân của Vương Cảnh xuống, giải trừ phong cấm tu vi.
Vương Cảnh hoạt động cổ tay, chậm rãi vận chuyển chân khí, nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần, bên trong giọng nói kiệt ngạo mang theo sự hiếu kỳ: “Rốt cuộc ngươi là ai?"
Hắn nhận ra Tằng Giang, biết Tằng Giang là Phó trưởng ngục giam, nhưng lại tất cung tất kính trước người thanh niên mặc áo trắng ngồi sau đại án, đúng là có chút cao thâm mạt trắc.
“Đứng ở một bên chờ đi, đến lúc đó người sẽ biết”
Lâm Bắc Thần thản nhiên nói.
“Nhưng ta cần biết ngay bây giờ”
Vương Cảnh cười lạnh, đột nhiên ra tay, thân hình như điện chớp, trong nháy mắt xuất hiện trước đại án, đưa tay chộp đến cổ Lâm Bắc Thần. Cường giả Vực chủ Thánh Thể Đạo cấp 21, cường độ nhục thân đúng là vô địch, quả nhiên không tầm thường, vừa ra tay đã đè nát không khí, khiến cho khí lưu bên trong hình thất bị khuấy động, mang theo phong lôi vô song.
“Không ổn rồi"
Tằng Giang kinh hãi, muốn ngăn cản mà không kịp.
Lúc này, Lâm Bắc Thần ngồi sau đại án, sắc mặt ung dung, chậm rãi giơ cánh tay trái của mình lên nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng.
Phanh.
Kinh tức khuấy động trong hình phòng.
Răng rắc.
Tiếng xương nứt vang lên.
Vương Cảnh chỉ cảm thấy cánh tay đau nhức kịch liệt như gãy, mềm nhũn không nhấc lên nổi, thân hình không tự chủ được lộp bộp lùi lại phía sau, bàn chân giẫm ra từng dấu chân rõ ràng trên mặt đất.
Hắn không thể nào tin nổi nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
Bởi vì đối phương cũng không sử dụng chân khí.
Mà là đơn thuần dựa vào sức mạnh nhục thân đã đánh lùi hắn.
Thánh Thể đạo? Hắn nhìn về phía cánh tay trái của Lâm Bắc Thần. Thật thô. Cánh tay trái kia rõ ràng là lớn hơn gấp mấy lần so với cánh tay phải, nhìn cơ bắp cũng không phát đạt lắm, nhưng lại rắn chắc đường cong chặt chẽ trôi chảy.
"Ta khuyên người nên ngoan ngoãn một chút."
Lâm Bắc Thần chậm rãi ngồi trở lại, ánh mắt lăng lệ, nhìn gần qua, gằn từng câu từng chữ nói: "Không cần đem cái gọi là tính khí của ngươi tới khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta, ta cho người có cơ hội trúng hoạch tự do, không phải để người đến tìm đường chết" Trong lòng của Vương Cảnh đã phục hơn phân nửa.
"Trừ phi nói cho ta biết tên của ngươi" Hắn nghiến răng kiên trì.
Lâm Bắc Thần nhìn thoáng qua Tằng Giang.
Người sau hiểu ý.
"Nói ra sợ dọa vỡ gan nhà ngươi, đại nhân nhà ta, chính là đại nguyên soái của 'Kiếm Tiên quân bộ, Lâm Bắc Thần đại nhân 'Kiếm Tiên' vô song uy chấn Tử Vi tinh khu.."
Tằng Giang còn muốn tiếp tục dùng từ ngữ tán dương đến cực điểm.
"Cái gì?"
Vương Cảnh lại kinh thanh ngắt lời, trong giọng nói mang theo một tia kinh ngạc vui mừng, nói: "Ngươi chính là thống soái của 'Kiếm Tiên quân bộ"? Ta nghe người ta nói, 'Kiếm Tiên quân bộ' là quân bộ duy nhất có dũng khí đối kháng với Ma tộc cùng Thú Nhân, có phải thật vậy hay không?"
1343 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận