Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 3001: Phó tổng cục

"Ha ha, đa tạ tổng cục đại nhân" Lận Nhu rất hài lòng.
Hắn quay người cáo từ rời đi.
Thời điểm đi ngang qua bên cạnh Lâm Bắc Thần, hắn thấp giọng nói: "Người trẻ tuổi, cứ chờ đi, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ gặp lại nhau, hi vọng đến lúc đó, ngươi còn có thể đứng đấy nói chuyện với ta"
"Thật sao? Vậy ta rất chờ mong"
Lâm Bắc Thần thản nhiên nói.
Cái tên háo sắc này, căn bản không đặt hắn vào trong mắt.
Lận Nhu không tiếp tục lãng phí môi lưỡi tranh luận nữa.
Hắn phải tranh thủ thời gian trở về sắp xếp thủ đoạn.
Đợi đến khi Lý Thiếu Phi rời khỏi tổng bộ của Đặc Pháp Cục, trước tiên trực tiếp nắm bắt, đến lúc đó, cho dù là một chuyện đại công.
Trong căn phòng, từng trận hương trà.
Lê Hoằng Nghị ở bên cạnh hưởng thụ sự xoa bóp của Từ Vân, vừa uống trà, ánh mắt nhìn về phía toàn cảnh ngoài cửa sổ, nói: "Tiểu Vân Vân à, ngươi còn nhớ, người trước đó bị ta cách chức, sau đó thế nào không?"
Từ Vân nói: "Chết ở bên trong huyết ngục của Thẩm Phán đình, nghe nói nhận hết tra tấn, kêu rên mười ngày mười đêm mới chết"
"Vậy người trước trước nữa thì sao?"
"Trốn qua được lần đầu tiên, không trốn qua mười lăm ngày, sau khi trăm phương ngàn kế rời khỏi đế đô, rất nhanh liền phơi thây nơi hoang dã, thi cốt không đầy đủ" "A, không có một người nào sống sót cả sao?" "Có, cục trưởng Đặc Pháp Cục của Tiền Liên tinh khu Thẩm Nghị, sau khi bị mất chức, cũng không lâu lắm, liền bị người ta ám toán, không còn tứ chi, mất đi một con mắt, bây giờ ăn xin ở bên trong đế đô" "Thật thảm... Ngươi nói xem, ta có phải là quá máu lạnh, không quan tâm đến các thuộc hạ cũ hay không?"
"Tất nhiên không trách đại nhân, những người này, từng người một đều đáng chết, tội nghiệt đầy người, không đáng để đại nhân ngài cứu"
"Vậy con lừa trước mắt này thì sao chứ?" "Hắn... Không đáng chết"
"Đáng cứu?"
"Đáng cứu"
"Làm sao cứu?"
"Xem tâm trạng của đại nhân"
"Ha ha ha, hôm nay tâm trạng của ta rất tốt"
Nói đến đây, Lê Hoằng Nghị đột nhiên phá lên cười.
Hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Bắc Thần, nói: "Ngươi nói xem, Đặc Pháp Cục là cái gì?"
Lâm Bắc Thần: "???"
"Ngươi lại nói xem, Đặc Pháp Cục cai quản cái gì?"
Lâm Bắc Thần: ""
Quả nhiên, tin tức truyền đi thật là nhanh.
Chuyện của mình ở trong cục, lúc này mới qua thời gian ngắn ngủi một canh giờ, cũng đã truyền đến trong lỗ tai của vị tổng cục chí cao này.
Cho nên nói...
Lâm Bắc Thần trong lòng hơi động.
Hắn đột nhiên ý thức được, vị tổng cục chí cao này có lẽ cũng không phải là thật sự muốn trừng phạt mình?
"Đặc Pháp Cục đã đọa lạc rồi"
Lê Hoằng Nghị nhìn Lâm Bắc Thần, nói: "Người trẻ tuổi giống như ngươi vậy, ta rất lâu rồi chưa từng thấy qua, những chuyện mà ngươi đã làm kia, có bóng dáng của bản tọa năm đó, đáng tiếc... Lý Thiếu Phi đúng không, có hứng thú tới làm phụ tá cho bản tọa hay không?"
"Hả?"
Lâm Bắc Thần cảm thấy ngạc nhiên.
Cái màn này là sao?
Coi như thăng chức cho ta sao?
"Phụ tá... Là chức vị gì?"
Hắn thành thật hỏi.
Lê Hoằng Nghị nghiêng cổ suy nghĩ, nói: "Chính là phó tổng quản nội vụ"
Lâm Bắc Thần: ( I ;).
Nghe có vẻ như là thái giám.
"Có thể hay đổi được hay không?"
Hắn hỏi.
Từ Vân ở bên cạnh lại nhếch miệng cười.
Loại cảm giác này thật sự rất xa lạ.
Rất lâu rồi không có một thuộc hạ nào, có dũng khí nói chuyện như vậy với tổng cục, bầu không khí trong văn phòng, cũng rất lâu rồi không có nhẹ nhõm giống như thời khắc này.
"Tiểu tử thối, chê chức quan nhỏ đúng không?"
Lê Hoằng Nghị buồn rầu vuốt vuốt huyệt Thái Dương, nói: "Vậy ngươi có muốn tới làm phó tổng cục không?
Dưới một người trên vạn người?"
"Đa tạ đại nhân Lâm Bắc Thần liền ôm quyền ngay tại chỗ, nói: "Phó tổng cục Lý Thiếu Phi, tham kiến đại nhân"
Lê Hoằng Nghị: ""
Con mẹ ngươi thật sự dám đồng ý.
Từ Vân ở bên cạnh che miệng cười.
Nàng rất thích bầu không khí như hiện giờ.
Trong khoảng thời gian dài cho đến hiện tại, cuối cùng nàng mới được nhìn thấy sự vui vẻ chân thành từ dưới đáy lòng kia của Lê Hoằng Nghị... Niềm vui mà sự xa hoa cực điểm tận tình hưởng lạc của ngày thường không cách nào có được.
Mà Lê Hoằng Nghị đã được chính Lâm Bắc Thần vô sỉ chọc vui.
Hắn ngẫm nghĩ, nhẫn nại nói: “Để ngươi làm Phó tổng cục cũng không phải chuyện không thể, nhưng chỉ sợ trong cục có quá nhiều người phản đối.
“Việc này đại nhân có thể yên tâm hoàn toàn.
Lâm Bắc Thần vỗ ngực, cực lực đảm bảo: “Kẻ nào không có mắt dám phản đối, ta tìm cơ hội chơi chết hắn.
Lê Hoằng Nghị: "
Nghe kìa, giống lời con người có thể nói không?
Hắn giận đến mức dựng râu trừng mắt: “Hồ nháo, người phản đối ngươi cũng chưa chắc đã là kẻ hoa mắt ù tai không đáng trọng dụng mà.
“Ta hiểu"
Lâm Bắc Thần giơ ngón cái lên, cười thần bí: “Người có thể trọng dụng thì giữ lại, còn người không đáng trọng dụng thì xử lý... Giết một nhóm, giữ lại một nhóm"
Lê Hoằng Nghị có một loại cảm xúc muốn ném thêm một ly trà khác. Hắn xoa huyệt thái dương, nói tiếp: “Giết người cũng đâu thể phục chúng được, con lừa cứng đầu, ngươi muốn ngồi vững vàng trên cái ghế Phó tổng cục thì dù sao cũng phải thể hiện được chút năng lực của bản thân, làm được chút chuyện đại sự, lập được đại công chân chính, như thế những kẻ khác mới có thể hài lòng phục tùng. Việc gì cũng giết người thì không thể giải quyết được vấn đề"
Lâm Bắc Thần kinh ngạc, nói: “Thể hiện năng lực, làm đại sự, lập đại công... Những chuyện này không phải cũng từ giết người mà ra hay sao?"
“Ta... Thằng oắt này đầu óc có vấn đề à?
Lê Hoằng Nghị quay đầu thoáng nhìn về phía Từ Vân, nói: “Ta có hơi hối hận khi đồng ý vị trí Phó tổng cực cho hắn rồi, bây giờ đổi ý còn kịp không?"
1249 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận