Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 3026: Lễ vật

Nhạc Hồng Hương ngẩn ngơ.
Chợt nở nụ cười.
Chuyện này cũng không khó đoán.
Bởi vì mỗi một người xứ khác đi tới Vân Dao giới tinh đều vì tìm kiếm bí thuật Thiên Trận tối cao “Tinh Thần Khắc Trụy”.
Đặc biệt là Thiên Trận Sư trẻ tuổi như nàng.
Sau khi Nhạc Hồng Hương đi tới viên giới tinh này, mỗi ngày đều tập trung tinh thần học tập các loại khắc pháp, trận văn, bày trận, gần như là làm liên tục không ngừng nghỉ chút nào, giống như chết đói mà hấp thu hết thảy tri thức có liên quan với Thiên Trận Thuật, quả thật rõ rành rành tựa như viết mục tiêu của mình lên mặt.
Cho nên Lâm bà bà phát hiện ra chuyện này cũng là hợp lý.
“Đáng tiếc, không tìm được” Nhạc Hồng Hương uống cháo, hơi thở dài nói: “Không biết tung tích của Thiên Trận Thủy Tổ miện hạ ở nơi nào, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Trận Bi mà lão nhân gia lưu lại đã tổn hại, ta tiếp tục ở lại nơi này cũng sẽ không thu hoạch được gì... Bà bà, ta quyết định ba ngày sau sẽ rời đi.
Ngay trong cuộc nói chuyện vừa rồi, Nhạc Hồng Hương đột nhiên hạ quyết tâm. Nàng phải trở về Thiên Dự tinh hệ.
Trở về sóng vai chiến đấu với Hàn Bất Phụ, với bạn bè ngày xưa.
Hiện giờ năng lực tạo Thiên Trận của nàng đã tới nguyên trạng chi cảnh, bày ra Thiên Trận có thể vây khốn cường giả cấp Tinh Tôn, có thể chém giết cường giả cấp Đế, nếu nàng trở về giúp đỡ, cho dù không thể nghịch chuyển thế cục thì cũng có thể tạo ra tác dụng nhất định. Đôi khi, có một số việc được hay mất phải xem duyên phận, không thể cưỡng cầu.
Dốc sức tìm kiếm, nhưng có lẽ số trời đã định là vĩnh viễn cũng không tìm được. Quan trọng nhất, hẳn là coi trọng hiện tại.
Thật giống như là chuyện của nàng với hắn.
Nếu nàng sớm một chút lấy hết can đảm để biểu lộ cõi lòng, có lẽ hai người có thể có thêm càng nhiều ký ức tốt đẹp trước khi hắn “rời đi”.
Trên gương mặt trải rộng nếp nhăn của Lâm bà bà lộ ra một nụ cười hiền từ.
Nàng nhìn Nhạc Hồng Hương giống như nhìn con gái mình, nói: “Bé, đắp chín ngọn núi chỉ thiếu một sọt đất mà không hoàn thành, khi ngươi cảm thấy mê mang, có lẽ đi về phía trước một bước thì sẽ biết, đồ vật mà ngươi vẫn luôn chờ mong đang chờ ngay nơi mà ngươi có thể với tới.
“Cảm ơn bà bà Nhạc Hồng Hương một hơi uống hết bát cháo rồi nói: “Có lẽ thật sự sẽ giống như lời của ngài nói, nhưng đáng tiếc ta không còn thời gian.
Hương vị của bát cháo khiến nàng nhớ tới quán ăn sáng trước cửa học viện sơ cấp thứ ba của Vân Mộng Thành.
Lúc ấy, nàng ngẫu nhiên có cơ hội ngồi ở quán ăn sáng với Lâm Bắc Thần, cùng nhau ăn bữa sáng một lần đều sẽ trở thành suối nguồn vui sướng cho mấy ngày kế tiếp.
“Bé, ngươi thuê phòng ở còn chưa tới hạn trả phòng, bà bà không có tiền trả lại cho ngươi. Lâm bà bà vẻ mặt khó xử nói.
Nhạc Hồng Hương cười nói: “Bà bà, ngài không cần phải trả lại tiền thuê nhà còn thừa, coi như ta hiếu kính ngài.
Ta phải đi, ngài ở một mình phải giữ gìn sức khỏe nha"
Lâm bà bà nói: “Như vậy sao được, bà bà ta cả đời này chưa từng nợ ai” “Không có việc gì. Mấy ngày nay, ngài rất chiếu cố ta, đối xử với ta như con gái ruột” Vừa nói, nàng vừa lấy ra một thỏi Hồng Hoang Kim, nói: “Bà bà, ta muốn tới một nơi phức tạp nguy hiểm, có lẽ không thể đảm bảo sự an toàn cho bản thân, cho nên không thể mang ngài cùng đi. Pháp tắc ở Vân Dao giới tinh hỗn loạn, khu vực khô kiệt, sớm hay muộn cũng sẽ biến thành giới tinh chết. Ngài cầm chút tiền ấy, nghĩ cách lên thuyền rời đi nơi này, tìm một giới tinh hoà bình để tới đó sống đi.
“Ngươi cô bé này, thật là quá ngốc.
Lâm bà bà nhìn Nhạc Hồng Hương.
Ánh mắt bà bà nhìn nàng không hề giống như nhìn con gái mình.
Mà như là...
Nhìn thấy bản thân ở năm tháng dài lâu trước kia, một mình một người vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, vừa mệt vừa đói mà lưu lạc ở trong cổ thành.
“Nếu ngươi đã quyết định rời đi, vậy bà bà đưa cho ngươi một lễ vật"
Lâm bà bà chống quải trượng, chậm rãi đứng dậy, đi tới gian phòng ở cũ kỹ của mình. Cánh cửa phòng màu đen dường như có thể hấp thu hết thảy ánh sáng, bà bà đi vào trong cửa giống như là biến mất.
Nhạc Hồng Hương kinh ngạc mà nhìn về phía căn phòng cũ kia.
Bên trong truyền ra tiếng lục lọi đồ vật.
Lâm bà bà muốn đưa một lễ vật cho nàng?
Người già chính là kỳ quái như thế, nhìn không thuận mắt thì lười không thèm phản ứng ngươi, nhưng nếu coi trọng ngươi thì sẽ không yêu cầu đáp lại mà đối xử tử tế, tuyệt đối không chịu chiếm lợi của ngươi, đã nhận vàng thì chắc chắn phải có lễ vật đáp lại.
Một lát sau.
Lâm bà bà ôm một cái bọc màu đen trong lòng, chậm rãi đi ra.
“Rốt cuộc tìm được rồi.
Nàng ngồi ở bên cạnh bàn đá, cười tủm tỉm nói: “Bé, bà bà hỏi ngươi, ngươi có yêu thích người đàn ông nào không?"
"Có"
Nhạc Hồng Hương không cần nghĩ ngợi mà đưa ra câu trả lời khẳng định.
Trong nháy mắt này, câu trả lời toát ra trong lòng nàng chính là tên của Lâm Bắc Thần.
Lâm bà bà nghe thấy đáp án này, lại cười tủm tỉm nói: “Phải không? Thật tốt. Kỳ thật, rất lâu rất lâu trước kia, bà bà cũng có người mình thích đâu"
Không đợi Nhạc Hồng Hương nói gì, Lâm bà bà lại nói tiếp: “Tiếc là hắn cũng không quay đầu lại mà rời đi nơi này. Ta ở chỗ này đợi hắn vô số năm, vẫn luôn chờ mãi đợi mãi, chờ tới đầu bạc, mặt đầy nếp nhăn, bước chân tập tễnh, nhưng hắn rốt cuộc cũng không hề trở về.
Nhìn cảm xúc phiền muộn và cô đơn trên gương mặt của Lâm bà bà, trong đầu Nhạc Hồng Hương lập tức nảy ra hình ảnh.
Trong năm tháng dài dòng của thời đại trước, sau giờ ngọ vào một ngày nắng rực rỡ nào đó, lúc ấy có lẽ Lâm bà bà đang tuổi xuân trẻ trung tươi tắn, giống rất nhiều cô gái bình thường khác, nàng gặp chàng trai mà nàng thích, vì thế một lòng tràn đầy tình yêu mềm mại ngọt ngào mà chuẩn bị lễ vật, đáng tiếc sau đó bởi vì một số nguyên nhân, người trong lòng rời đi, Lâm bà bà một mình ở lại nơi này chờ đợi, lại trước sau không thấy người trong lòng trở về.
Đây là một chuyện tàn nhẫn biết bao.
Nỗi nuối tiếc lớn nhất cuộc đời, cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi.
1173 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận