Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 3061: Bạch Khâm Vân?

Canh Kim nữ hoàng!
Bốn chữ này đại biểu cho ý chí tuyệt đối của Canh Kim Thần Triều.
Không nghĩ tới, lần hội nghị tác chiến này, Canh Kim nữ hoàng thế mà tự mình tới tham dự. Ánh mắt của đám người Tiêu Bính Cam, Vương Hinh Dư, Sở Ngân cũng dừng ở trên người Lăng Thần.
Nhưng Lăng Thần mặt không chút biểu cảm, tựa như thật sự bị hoàn toàn đóng băng, bên trong đôi mắt không có chút dao động cảm xúc gì, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ vô song tản ra hơi thở người lạ chớ tới gần, giống như một tác phẩm nghệ thuật khắc băng hoàn mỹ.
Lăng Thần ngồi ở bên trái Hàn Bất Phụ.
Lúc này, Hàn Bất Phụ lần thứ hai ra hiệu đón chào với cửa hông.
Một thân hình khác đi tới.
Tiến vào như cũ là một người phụ nữ.
Thân hình cao gầy, mặc một bộ trường bào Bác Sĩ Đạo màu xanh nhạt, mơ hồ có thể thấy được dáng người yểu điệu lả lướt, mái tóc dài màu bạc tựa như mây tuyết tinh vân trong Hồng Hoang vũ trụ, cũng tương tự tỏa ra hơi thở lạnh như băng.
Khuôn mặt của nàng cực kỳ hoàn mỹ, thoạt nhìn thành thục hơn Canh Kim nữ hoàng một chút, mắt phượng sáng như ánh sao, mặt cười đẹp như mỹ ngọc, không thể chọn ra chút tỳ vết này. Đôi mắt bình tĩnh mà lạnh nhạt, cho người ta một loại cảm giác tiên linh khí thanh nhã xuất trần, hồn nhiên không giống như sinh linh nơi trần thế.
“Tần Chủ Tế."
Tiêu Bính Cam kinh ngạc nhỏ giọng hô, có vẻ vui mừng.
"Chi chi."
Quang Tương cũng có chút kích động.
Trong đôi mắt Thiến Thiến xẹt qua một tia nhu hòa hiếm thấy.
Sở Ngân nhẹ nhàng nắm chặt nắm tay.
Đám người Đới Tử Thuần, Vương Hinh Dư, Long Na cũng đột nhiên cảm thấy cảm động, đều cảm thấy đôi mắt hơi chua xót, vội vàng hít một hơi thật sâu, quay đi dụi hốc mắt của mình.
Một năm.
Khoảng cách tên kia tiêu sái rời đi đã một năm.
Từ sau cuộc hôn lễ đẫm máu kia, mọi người vẫn là lần đầu tiên “đoàn tự” như thế. Nhìn xem, tất cả mọi người đều nhớ kỹ hắn.
Mọi người đều không quên hắn.
Những người phụ nữ thật lâu trước kia từng giao thoa với hắn, một đám đều phong hoa tuyệt đại như thế, cũng đều bởi vì hắn mà tụ tập lại.
Nghe đồn từ sau khi hắn rời đi, Canh Kim nữ hoàng Lăng Thần không còn mỉm cười, mà Tần Chủ Tế được gọi là thiên kiêu đệ nhất từ trước tới nay của Bác Sĩ Đạo cũng phong tâm bế quan, Nhạc Hồng Hương đi xa tới Vân Dao tinh hệ, Thiến Thiến trở thành chiến thần điên cuồng, Mễ Như Yên gánh vác trách nhiệm và nguy hiểm đi tới Đế Tinh...
Tất cả mọi người đều đang tựa như phát điên mà tăng cường thực lực của bản thân, muốn báo thù cho hắn.
Mà tên kia, nếu như còn tồn tại, thấy một màn như vậy thì chắc chắn sẽ rất đắc ý ra vẻ đi.
Đáng tiếc, hắn rốt cuộc không về được.
“Ô?"
Tiêu Bính Cam phát ra một tiếng hô nhỏ.
Sở Ngân theo bản năng mà lần thứ hai quay đầu nhìn lại.
Lại thấy đằng sau Tần Chủ Tế có một vị thiếu nữ tóc ngắn màu đỏ rượu đi theo, thân cao chỉ hơn một mét năm một chút, người mặc quần áo kiếm sĩ màu trắng, khuôn mặt tròn trịa như bánh bao trắng nõn như bạch ngọc, da thịt trong suốt óng ánh như tuyết, đôi mắt to tròn lóng lánh trắng đen rõ ràng, cái mũi nhỏ nhắn đáng yêu, đôi môi hồng mềm mại như quả anh đào...
Thoạt nhìn là một tiểu loli.
Nhưng bộ ngực cao vọng lên vượt qua phần lớn cô gái thành niên khác, no đủ mà tròn trịa, đường cong tuyệt đẹp, phồng phồng như dãy núi.
Đặc thù cực kỳ rõ ràng, cho nên tất cả mọi người đều biết nàng chắc chắn là một phú bà.
Đám người Sở Ngân, Tiêu Bính Cam, Thiến Thiến trong nháy mắt đều hơi sững sờ.
Đây là...
Bạch Khâm Vân?
Rất nhiều người quen cũ thời đại Vân Mộng Thành lúc này đều ngạc nhiên bất ngờ tới nỗi đầu óc trống rỗng, thời gian ngắn mất đi năng lực nói chuyện.
Thiếu nữ đi theo đằng sau Tần Chủ Tế này, thật sự là quá giống tiểu loli ngực lớn Bạch Khâm Vân ngày xưa.
Cơ hồ giống hệt tựa như sản xuất cùng một khuôn mẫu với tiểu thiên tài năm nhất của học viện sơ cấp thứ ba mà Vân Mộng Thành lập ra lúc trước, dùng lời nói của Lâm Bắc Thần để hình dung, chính là “cùng một con quỷ đầu thai”, bất kể là gương mặt, biểu cảm hay là quần áo đều không có bất kỳ khác biệt nào.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, trong cuộc chiến cuối cùng ở Đông Đạo Chân Châu lúc trước, Bạch Khâm Vân nhẫn nhục phụ trọng, chết vì Lâm Bắc Thần, đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Vậy tiểu loli phú bà trước mắt lại là ai?
Lập tức, đám người Sở Ngân bị gợi lên lòng hiếu kỳ.
Chỉ là nơi này chính là phòng họp.
Trường hợp trang trọng, không nên dò hỏi việc tư.
Mấy người liều mạng ngăn chặn sự tò mò trong lòng. Tần Chủ Tế chậm rãi ngồi xuống bên phải Hàn Bất Phụ.
Vị loli ngực lớn kia thì đứng ở bên cạnh Tần Chủ Tế, dùng ánh mắt tò mò rà quét gương mặt của đám người đông nghìn nghịt bên dưới phòng hội nghị.
Khi ánh mắt của nàng xẹt qua khuôn mặt của đám người Tiêu Bính Cam, Sở Ngân, Đới Tử Thuần, Vương Hinh Dư, đều sẽ hơi chút dừng lại một chút, trong ánh mắt của nàng lộ ra vẻ khó hiểu, sau đó xoa huyệt Thái Dương, nghiêng đầu dường như đang suy tư chuyện gì.
“Vị này chính là Tần Bác Sĩ, truyền nhân của Bác Sĩ Đạo Thủy Tổ.
Hàn Bất Phụ giới thiệu. Những người khác chưa từng gặp mặt Tần Chủ Tế, tức khắc bừng tỉnh hiểu ra. Từ sau cuộc hôn lễ màu máu kia, hai viện quân bên ngoài lớn nhất của Bắc Thần quân đoàn chính là Canh Kim Thần Triều và Cầu Tri học viện của Bác Sĩ Đạo. Huyết mạch thứ bảy Luyện Kim Đạo.
Huyết mạch thứ hai mươi mốt Bác Sĩ Đạo.
Hai đạo trong hai mươi tư huyết mạch Thủy Tổ này đứng ở trận doanh của Bắc Thần quân đoàn, chuyện này không thể nghi ngờ là tin tức tốt nhất, đủ để cho sĩ khí phấn chấn.
Sau khi mọi người đến đông đủ, hội nghị chiến lược chính thức được bắt đầu.
Hàn Bất Phụ cũng không có nói những lời hay cổ vũ sĩ khí đó, mà trực tiếp mở ra thiên trận tinh đồ giả thuyết, phóng ở trên không của phòng họp, bắt đầu giảng giải trạng thái của hai bên trước đại chiến lần này, cùng với bố cục binh lực của hai bên địch ta hiện giờ sau hơn mười ngày chiến đấu thử.
1260 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận