Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2204: Chương cuối

Đông Đạo Chân Châu. Hai người Lâm Bắc Thần về đến Vân Mộng thành.
Thời gian trôi qua.
Lâm Bắc Thần tranh thủ từng giây thích ứng với sức mạnh trong cơ thể mình. Đại đan còn chưa luyện hóa xong, còn phải từ từ mưu toan. Những người khác cũng đang chuẩn bị cho việc tiến về thiên ngoại. Đảo mắt đã nửa tháng trôi qua. Trên cây ngô đồng đã kết nụ, một số nụ hoa đã nở hoa. Thời gian đến khi hoa nở khắp cánh cũng chỉ còn mấy ngày. Một ngày nọ, Lâm Bắc Thần đột nhiên đứng lên, gương mặt lộ vẻ khác lạ.
“Ở đại lục này còn có người không bị lực phong ấn ảnh hưởng?"
Hắn nhận ra được một sức mạnh ba động kỳ lạ. Thân ảnh Lâm Bắc Thần biến mất ngay tại chỗ.
Khi xuất hiện, bên cạnh có thêm hai người.
Đệ nhất kiếm Chân Long và thiếu nữ có hình xăm rồng Long Na.
Long Na thì còn đỡ, nhưng Chân Long thì giống như sắp chết đói, dáng vẻ uể oải suy sụp, gầy như que củi, xương sườn trước ngực cũng có thể nhìn thấy. Trong tay hắn còn nắm chặt một chiếc gương soi mặt nhỏ. Chiếc gương nhỏ vẫn còn sáng lên ánh sáng tối tăm mờ mịt, bao phủ bọn họ bên trong.
“A Tiểu Long Nữ, còn có cái tên hèn nhát kia, vì sao người lại dẫn bọn họ đến?"
Vương Trung tò mò bước lại gần.
Kiếm Tuyết Vô Danh nhìn lướt qua, ánh mắt tập trung vào chiếc gương, lập tức bị dính chặt không dời ra được, nước bọt thiếu chút nữa chảy xuống đất.
Bảo bối.
Nàng bu lại: “Chuyện gì xảy ra thế? Hai người bọn họ hình như không bị phong ấn ảnh hưởng? Tiểu hèn nhát này sắp chết đói rồi sao?"
Lâm Bắc Thần gật đầu.
Sau khi tiến thêm một bước luyện hóa linh uẩn đại lục, hắn cảm nhận được năng lượng tỏa ra từ chiếc gương nhỏ, sau đó tìm được Chân Long đệ nhất kiếm Dục hoàng tử và thiếu nữ có hình xăm rồng Long Na được ánh sáng tối tăm mờ mịt tản ra từ chiếc gương nhỏ bao phủ.
Điều khiến cho hắn kinh ngạc chính là, ánh sáng mà chiếc gương nhỏ tản ra có thể đối kháng lực phong ấn của Vĩnh Hằng Chi Luân. Mặc dù chỉ có hai mét vuông nhưng có thể bảo vệ được Chân Long đệ nhất kiếm và Long Na bên trong, không bị phong ấn ảnh hưởng.
Hai người cứ như vậy ở trong đó một tháng.
Chân Long gần như sắp chết đói.
Nếu không phải Lâm Bắc Thần nhận ra được năng lượng kỳ lạ của chiếc gương, phát hiện bọn họ, Long Na với thực lực bổn nguyên mạnh mẽ, hùng hậu thì cũng thôi đi những tên gia hỏa xui xẻo Chân Long đệ nhất kiếm sẽ bị biến thành một cái thấy khô vì đói.
“Mau, cho ta ăn cái gì đó đi."
Toàn thân Chân Long đệ nhất kiếm run rẩy, ánh mắt đỏ ngầu vọt đến Tiêu Bính Cam tranh đoạt thức ăn, đoạt không được thì ôm đùi Tiêu Bính Cam mà gặm.
Kiếm Tuyết Vô Danh tiến tới, đưa cho hắn mấy miếng thịt: “Ngươi cho ta xem cái gương của ngươi một chút đi"
Chân Long đệ nhất kiếm không chút do dự nhét cái gương vào ngực cẩu nữ thần, sau đó cầm miếng thịt muối điên cuồng mà gặm, ăn đến nước mắt chảy xuống... Hắn nhìn Lâm Bắc Thần, nói: Đại ca, ta nghe lời người, phải làm một nam nhân có tôn nghiêm tự lực cánh sinh. Lần này ta đói lâu như thế, ngay cả một ngụm máu của Tiểu Na cũng không uống.”
Hắn đang khoe thành tích. Trong thời gian bị nhốt, Long Na không chỉ một lần cắt cổ tay của nàng để uống máu, bổ sung năng lượng nhưng đều bị hắn từ chối.
Điều này hoàn toàn không giống với diễn xuất trước đây.
Nếu là trước kia, hắn khả năng ngay cả chân tay của Long Na cũng đều ăn hết.
“Ngươi thật sự rất tuyệt"
Lâm Bắc Thần nói.
Kiếm Tuyết Vô Danh vuốt cái gương nhỏ, dường như đã nhìn ra được cái gì đó, triệt để đắm chìm trong “nghiên cứu khoa học”
muốn nghiệm chứng điều gì. Sau đó là khoảng thời gian chờ đợi.
Rốt cuộc cũng qua nửa tháng. Cây ngô đồng đằng sau hậu viện đã nở hoa.
Những đóa hoa màu xanh lá, màu vàng nhạt treo đầy đầu ngón tay, ánh nắng chiếu xuống giống như thiên hà đầy sao óng ánh khắp nơi.
Hương hoa nhàn nhạt, tràn ngập khí tức thơm ngọt.
Ngửi một cái, tinh thần thanh thản, cảm giác ngòn ngọt trong miệng, không hổ danh xưng là Thần Hoàng Điểu Cát Thụ.
Mọi người tập trung dưới tán cây.
Lâm Bắc Thần, Tần chủ tế, cha con Quang Tương, Tiêu Bính Cam, Chân Long đệ nhất kiếm và Tiểu Long Nữ, còn có Vương Trung.
Tổng cộng năm người, một “nửa người, hai con thú. A, đúng rồi, còn có một Kim Thiền.
Một vật tự xưng là kim thiền bởi vì không cẩn thận ngủ thiếp trên cây ngã xuống, biểu hiện có chút chật vật, bị gãy mất một đoạn cánh, thiếu mất hai cái đùi.
Nó bay lên không trung, kích hoạt một loại trận văn nào đó nhìn không thấy.
Nháy mắt sau đó, một luồng năng lượng kỳ dị từ mặt đất dưới vườn hoa phun trào lên, phóng ra vô số phụ lục màu bạc kỳ dị, giống như ngọn đèn phiêu phù trong không khí. Lực tế đàn dưới mặt đất bắt đầu vận chuyển.
“Chính là lúc này rồi"
Trong giọng nói của Kim Thiền mang theo sự chờ mong và hưng phấn.
Một cơn gió thổi tới.
Một số cánh hoa ngô đồng bay xuống, giống như tinh vũ đầy trời, duy mỹ mà thần thánh.
Cánh hoa màu vàng xanh nhạt và phù lục quang vũ trôi nổi trên mặt đất biến thành vật hữu hình, thành một đại môn hình vòm. Trong cánh cửa lóe lên ánh sáng gợn nước màu xanh thẳm. Cánh cửa thông đến thiên ngoại, Thiên Môn, rốt cuộc cũng đã mở ra.
“Chờ năng lượng bên trong cánh cửa ổn định rồi hãy vào”
Kim Thiền nói. Trong lòng mọi người đều hưng phấn, kích động hẳn lên.
Chuẩn bị thời gian lâu như vậy, rốt cuộc cũng đã đến lúc tiến vào thế giới thần kỳ ẩn chứa khả năng vô hạn sao?
Thế giới đẳng cấp cao hơn sẽ là cái dạng gì?
Một tháng này, tất cả mọi người đều đã có sự chuẩn bị.
Ngay cả Vương Trung, mỗi ngày ông ta cũng đều luyện khí, tập chống đẩy, hít đất và nâng cao chân, không ngừng tăng lên thể lực.
Kiếm Tuyết Vô Danh là người đến từ thiên ngoại, có thể đưa ra rất nhiều ý kiến quý giá”, đương nhiên cũng có thu phí trưng cầu ý kiến, hơn nữa giá còn không thấp.
1279 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận