Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2869: Không bằng một sợi tóc

Lâm Bắc Thần trở lại tửu lâu, nhìn thấy Công Tôn Long Tuyền đang đứng ở cửa tửu lâu nhìn về phía hắn.
“Sao ngươi lại xuống dưới này?” Hắn mở miệng đầy mùi rượu hỏi.
Công Tôn Long Tuyền cúi đầu xuống, nói: “Đêm nay đại nhân là ân khách của nô gia, không thấy ngài đâu, đương nhiên nô gia phải đi ra tìm ngài rồi... Nếu không, sẽ bị quở trách"
Lâm Bắc Thần khẽ gật đầu, tóm lấy bàn tay nhỏ của nàng, kéo theo đi về phía trước, nói: “Mọi chuyện xong hết rôi, quay về thôi"
Công Tôn Long Tuyền nhìn sau lưng Lâm Bắc Thần, ánh mắt lộ vẻ suy tư.
Màn đêm buông xuống, chủ khách trong tửu lâu Thiên Nga đều vui vẻ. Lâm Bắc Thần uống đến mức say mèm, bất tỉnh nhân sự.
“Ai da, huynh đệ này của ta chính là một người quá thành thật, thật sự tự chuốc say mình luôn rồi, cô phụ mỹnhân nha"
Hoa Vũ Kiếm có hơi cạn lời.
Ban đầu hắn thuận theo sở thích, kéo đầu bài tửu lâu là Công Tôn Long Tuyền đem đến cho Lâm Bắc Thần qua đêm. Đây tuyệt đối là bỏ hết cả tiền vốn ra rồi, ai mà biết được Lâm Bắc Thần lại bị tiên tửu làm cho uống say.
“Làm phiền Công Tôn cô nương đưa Lý cục trưởng trở về"
Hoa Vũ Kiếm vẫn chưa muốn từ bỏ, quyết định dâng hàng tới cửa, nói: “Lộng Kiếm Cư phố số một, địa chỉ ngươi biết rồi đấy.
Công Tôn Long Tuyền hơi động lòng.
Hóa ra nhân vật vung tiền như rác mua hào trạch gây xôn xao gần đây chính là Lý Thiếu Phi này.
Có tiền như thế, dùng vào việc tu luyện không tốt hay sao? Hào trạch, thích rượu, còn háo sắc.
Dạng người thế này, đúng là cặn bã trong cặn bã mà.
Nhưng nàng lại nhớ tới cảnh tượng mà mình nhìn thấy bên ngoài tửu lâu... Ừm, kẻ cặn bã có hơi chút chút lương tâm.
Công Tôn Long Tuyền dẫn theo hai tiểu thị nữ của mình, điều khiển phi xa, tiến về Lộng Kiếm Cư.
Trên đường đi, tiếng ngáy của Lâm Bắc Thần như sấm. Cả đêm đó, Lâm Bắc Thần vẫn ngủ ngáy như sấm. Công Tôn Long Tuyền cũng không rời đi.
Ngày hôm sau.
Thời tiết lạnh lẽo.
Ánh hào quang Đế hoàng chiếu rọi khắp đại lục.
Người người chìm trong ân trạch Đế hoàng.
Tiết Ngưng Nhi lấy hết dũng khí xuất hiện ở trước cửa cửa hàng cũ mình làm việc.
Lập tức có người phát hiện ra nàng, hồi báo cho Uất Trì Phi Vũ biết.
“Ngươi còn dám trở về nữa à?"
Uất Trì Phi Vũ treo nụ cười lạnh lẽo trên mặt, nhìn xuống từ trên cao, nói: “Ha ha, xem ra lần trước chỉ cho người đánh gãy một cái chân của ngươi đã là được lợi cho ngươi rồi.
Tiết Ngưng Nhi không nói gì.
Nàng quay đầu nhìn xung quanh một lượt.
Không phát hiện bóng dáng Lâm Bắc Thần đâu.
Hắn vẫn chưa đến.
Sẽ đến chứ?
Trong lòng nữ tử dâng lên chút sợ hãi, cắn răng, đứng ở trước cửa cửa hàng Luyện Gia, không nói gì.
Uất Trì Phi Vũ khoát tay, thản nhiên nói: “Người đâu, lôi đi, đánh. Mấy tên hộ vệ cửa hàng lao đến như lang như hổ.
Đúng lúc này...
“Xin hỏi, là Tiết Ngưng Nhi tiểu thư đúng không?"
Một giọng nói uy nghiêm truyền đến từ phía sau.
Một người cỡ trung niên mặc đồng phục Đặc Pháp Cục chậm rãi bước đến, đứng ở bên cạnh Tiết Ngưng Nhi, trong ánh mắt người này đều là vẻ lấy lòng, nói: “Tại hạ là Trương Uy, Tổ trưởng Tổ hành động số một của Đặc Pháp Cục, đến vấn an Tiết tiểu thư Tiết Ngưng Nhi a lên một tiếng, không biết phải đáp thế nào cho đúng.
Còn mấy hộ vệ đang giương nanh múa vuốt kia vừa nhìn thấy đồng phục Đặc Pháp Cục trên người Trương Uy thì như chó hoang gặp phải hổ vương, lập tức đứng im không dám động đậy.
“Tiết tiểu thư cứ yên tâm.
Trương Uy cố gắng nặn ra nụ cười tự cho là hiền hòa, rất khách sáo nói: “Cục trưởng đã sắp xếp xong xuôi rồi, chuyện ở đây cứ giao lại cho ta.
“À, Lý công tử... Hắn không đến sao?"
Tiết Ngưng Nhi do dự một lát, không nhịn được mà hỏi. Nàng cho rằng hôm nay Lâm Bắc Thần sẽ xuất hiện ở đây.
Trương Uy cũng không dám suy đoán tâm tư của Lâm Bắc Thần, nói: “Cục trưởng mỗi ngày trăm công nghìn việc, đã có việc quan trọng khác, không rảnh phân thân. Đợi đến khi ngài ấy làm xong, chắc hẳn sẽ đến gặp Tiết tiểu thư"
Tiết Ngưng Nhi thất vọng.
Còn Trương Uy thì đã tiến đến trước mặt Uất Trì Phi Vũ.
“Đại nhân, ngài đây là..
Trong lòng Uất Trì Phi Vũ đã nhảy ra liên tưởng xấu, lập tức cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, vội vàng nói: “Ta và Trịnh cục trưởng Cục cảnh bị cũng là chỗ quen biết, ta."
“Quỳ xuống"
Trương Uy trực tiếp ngắt lời hắn.
“Chuyện này... Đại nhân, ta.."
Uất Trì Phi Vũ còn định giải thích gì đó.
Trương Uy lập tức động thủ.
Răng rắc, răng rắc.
Xương bánh chè trên người Uất Trì Phi Vũ lập tức bị đánh gãy. Hắn kêu lên thảm thiết, quỳ rạp xuống đất.
“Xin lỗi Tiết tiểu thư"
Giọng nói lạnh lẽo âm u của Trương Uy vang lên.
Khác biệt hoàn toàn so với thái độ cung kính khách sáo với Tiết Ngưng Nhi trước đó, lúc này Trương Uy lạnh lùng bá đạo, không để Uất Trì Phi Vũ có cơ hội giải thích nào, cường thế đến rối tinh rối mù.
Đây mới là tác phong chân chính của Đặc Pháp Cục.
Lúc này Uất Trì Phi Vũ sao không biết được bản thân đã gây ra đại họa gì?
Hắn chỉ là nằm mơ cũng không ngờ đến, Tiết Ngưng Nhi vậy mà lại có quan hệ không nhỏ với Cục trưởng Đặc Pháp Cục... Đây con mẹ nó hố người quá còn gì.
Có quan hệ thế này thì ngươi nói sớm ra đi chứ.
Ta làm sao dám gây khó dễ cho cô nãi nãi nhà ngươi được.
“Tiết... Tiết tiểu thư, rất xin lỗi, ta sai rồi, cầu xin ngươi tha thứ cho ta. Uất Trì Phi Vũ nhịn đau quỳ xuống đất dập đầu, không dám mảy may tỏ ra bất mãn tí nào.
Tiết Ngưng Nhi lùi về sau hai bước, thử nói: “Lương bổng và trích phần trăm của ta phải giao lại cho ta"
Đây là thứ nàng nên lấy lại.
“Vâng vâng vâng, trả lại cho ngài, trả lại cho ngài hết...
Mấy ngày trước Uất Trì Phi Vũ còn ngang ngược làm càn, lúc này lại trở thành một con chó hiền lành ngoan ngoãn.
Tiết Ngưng Nhi đột nhiên cảm thấy hắn thật đáng thương. Vèo.
Một đường kiếm quang lướt qua.
Đầu của Uất Trì Phi Vũ rơi xuống đất.
Trương Uy chậm rãi thu kiếm về, thản nhiên nói: “Sau khi trải qua tra xét, có kẻ có quan hệ với phản quân Bắc Thần, chính là gián điệp, xử lý tại chỗ.
1216 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận