Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2115: Đối thoại

Lâm Bắc Thần nhìn về phía Lolita ngực to: “Nghe nói bây giờ ngươi chính là đệ nhất cường giả trong trận doanh Thần Vương quân? Ngươi hẳn đã biết cái gọi là Thần Vương chính là Vệ Danh Thần đúng không?"
Bạch Khâm Vân cười nhạt: “Biết”
“Ta muốn người quay về cùng với ta”
Lâm Bắc Thần thành khẩn nói.
Bạch Khâm Vân đưa mắt nhìn gương mặt anh tuấn đã từng khiến cho nàng trầm luân, đến nay vẫn tản ra mị lực khiến tim nàng đập thình thịch, nhưng nàng vẫn lắc đầu: “Không được"
Lâm Bắc Thần nói: “Thật không được?"
Bạch Khâm Vân gật đầu: “Không được"
“Lý do?"
Lâm Bắc Thần hỏi tiếp.
Bạch Khâm Vân cười nhạt, biểu hiện thản nhiên: “Muốn đi con đường do mình lựa chọn “Ngươi không quên mối thù chiến sĩ Khư giới ngày xưa sao?"
Lâm Bắc Thần tiếp tục hỏi.
Bạch Khâm Vân ừm một tiếng: “Mối thù của bọn họ, cho dù chỉ còn lại một ít cũng phải báo”
“Cho nên người lựa chọn con đường này là vì báo thù?”
Lâm Bắc Thần cau mày.
Bạch Khâm Vân vẫn thản nhiên như cũ: “Ngay từ đầu là vì báo thù, về sau thì không chỉ là báo thù nữa"
“Thế là vì cái gì?"
Lâm Bắc Thần đập võ nồi đất hỏi đến cùng.
Bạch Khâm Vấn đáp: “Vì mạnh lên"
“Ngươi theo ta trở về, ngươi cũng có thể mạnh lên"
Lâm Bắc Thần lên tiếng mời lần nữa.
Bạch Khâm Vân lắc đầu: “Ta từng thấy qua một góc tương lai mạnh lên của mình, trong đó không có người"
“Tương lai có vô số khả năng"
Lâm Bắc Thần cũng không muốn từ bỏ, tiếp tục thuyết phục.
Bạch Khâm Vân nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần, ánh mắt rất thẳng thắn nhưng lại đầy thương cảm: “Ta chỉ muốn khả năng của một góc mà ta nhìn thấy, không muốn thứ gì khác? Nói đến đây, Lâm Bắc Thần rốt cuộc ý thức được hôm nay hắn không cách nào thuyết phục được Bạch Khâm Vân.
Suy nghĩ một chút, hắn nói ra câu có lực sát thương mạnh nhất.
“Nếu ngươi không trở về, tiền ta nợ ngươi, ta không trả nữa"
Hắn tức giận nhìn Bạch Khâm Vân.
Lolita ngực to nở nụ cười rực rỡ nhất: “Ta sẽ tính lãi. Ngươi không trả không được đâu”
Nói xong, thân hình của nàng cũng chậm rãi lui lại.
“Bạn học Bắc Thần, ta thiếu người rất nhiều. Hôm nay ta nhượng bộ lui binh, nhưng ngày sau gặp lại, ta không lui lại đâu."
Gương mặt trứng ngỗng cực kỳ tinh xảo dần dần mờ đi trong không khí.
Cùng nhau biến mất còn có thân hình của nàng.
Lâm Bắc Thần cũng không đuổi theo.
Hắn khống chế thanh đồng chiến xa phóng lên trời, sau đó thả ra uy áp thần vị Thương chủ thần. Từng tầng thương vẫn lăn lộn trên bầu trời. Giữa tầng mây màu bạc lấp lóe cuồng vũ. Trong cự thành vỡ vụn, ba tôn còn lại.
Tượng Thần Vương bị tầng mây thiểm điện khóa chặt, không ngừng phách trảm luyện hóa.
Đồng thời đối phó ba tượng Thần Vương, mặc dù tiêu hao nhiều hơn nhưng đối với Lâm Bắc Thần mà nói cũng không phải việc khó gì. Rất nhiều con dân đế quốc Đại Càn nhìn thấy, không khỏi nín thở. Tượng Thần Vương chính là ác mộng của bọn họ. Là căn nguyên hủy diệt. Bọn họ bỏ ra rất nhiều đau đớn, nhưng cũng không ngăn cản được bước chân của bọn chúng dù chỉ một chút.
Bọn họ vốn cho rằng kết cục hủy diệt đã chú định, không nghĩ đến lại xuất hiện cứu tinh.
Nam nhân áo trắng điều khiển thanh đồng chiến xa có thể đánh bại đám quái vật đó sao? Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Bọn họ lo sợ hy vọng vất vả lắm mới có được, khi sắp tỏa ra ánh sáng lại đột nhiên tiêu tán. Cũng may lần này, thần vận mệnh đã chiếu cố bọn họ.
Ba con quái vật khổng lồ dưới lôi điện bổ kích ầm ầm sụp đổ, còn chưa rơi xuống dưới đã bị nam nhân như thần linh trên thanh đồng chiến xa lăng không thu lấy. Tiếng hoan hô không cách nào át chế bên trong tòa thành tràn ngập khói lửa, bao phủ tử vong và tuyệt vọng. Giống như núi lở. Giống như biển gầm. Con dân đế quốc Đại Càn may mắn còn sống đều thay nhau cúng bái Lâm Bắc Thần. Rất nhiều người vui đến phát khóc. Mẹ con Sở Cửu Nhất trên thanh đồng chiến xa cũng ôm nhau reo hò. Bọn họ rốt cuộc cũng ý thức được thực lực của Lâm Bắc Thần cường hãn, đáng sợ đến cỡ nào.
Tần Thụ cứu bọn họ trước đó, mặc dù cũng là cường giả Thần đạo hiếm thấy nhưng không cách nào tiêu diệt ba tượng Thần Vương cùng một lúc như thế. Thiếu niên này rốt cuộc là ai? Vừa đẹp trai lại còn mạnh như vậy? Lâm Bắc Thần nhận hết.
“Đại nhân, cứ như vậy mà rút đi sao?"
Một thần linh đằng sau lóe lên thần hoàn, mặt ưng thân người, toàn thân bành trướng khí tức cường đại, ít nhất cũng là tồn tại cấp bậc cao vị thần, nhưng lại cung kính đứng đằng sau Bạch Khâm Vân nhìn tượng Thần Vương bị thu lấy, ánh mắt hiện lên sự bất an: “Một lần tổn thất cả bốn tượng Thần Vương, Thần Vương miện hạ trách tội xuống..."
Hai tay Bạch Khâm Vân chắp sau lưng, lại càng thể hiện rõ đằng trước bằng phẳng: “Ngươi đang dạy ta làm việc?"
Cao vị thần mặt ưng thân người bị dọa rùng mình một cái, lập tức lo lắng quỳ xuống: “Thuộc hạ không dám, thuộc hạ lắm mồm"
Bạch Khâm Vân cũng không nhìn hắn, chỉ nhìn về hướng đô thành đế quốc Đại Càn: “Việc này, ta sẽ đích thân báo cáo với Thần Vương miện hạ, các ngươi không cần lo lắng “Vậy chúng ta có cần thực hiện kế hoạch kia không?”
Một thần linh mặt người mình sư tử cẩn thận hỏi.
“Không cần, rút lui đi"
Bạch Khâm Vân lắc đầu: “Ta đã nói sẽ nhượng bộ lui binh, cho nên lần này ta không thể ra tay với hắn. Các ngươi khởi động trận pháp khiến hắn chú ý, chỉ có thể tự chịu diệt vong. Đưa tin ra ngoài, nhanh chóng tiến hành những kế hoạch khác?
1209 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận