Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2668: Tôn nghiêm

Xùy.
Kiếm khí như châm.
Đôi mắt Lý Thịnh Giai trừng to.
Thực lực đôi bên chênh lệch quá lớn, phản kháng là phí công vô ích.
“Hối không kịp.
Hắn nhớ đến hành vi và phẩm hạnh của bản thân mình vào ban sáng, trên mặt lộ ra sự hổ thẹn cùng với hối hận. Một bước sai, từng bước sai.
Vì chút tài nguyên và tiền tài mà từ bỏ tôn nghiêm và ranh giới cuối cùng của một người đọc sách của bản thân, đi làm công cụ hình người.
Trong chớp nhoáng đó, dường như hắn nghe thấy âm thanh lợi kiếm đâm vào cơ thể mình.
Nhưng sự lạnh lẽo và đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện. Hắn kinh ngạc mở mắt.
Hắn trông thấy hai tên thích khách u linh đứng ở trước mặt mình, trường kiếm trong tay chúng đã chỉa vào chỗ trái tim và yết hầu của hắn.
Nhưng trong nháy mắt khi trường kiếm sáng loáng kia đâm vào thớ thịt thì trở nên tĩnh lặng.
Tí tách.
Đó là tiếng máu tươi rơi xuống đất.
Trước ngực hai tên thích khách có mũi kiếm nhô ra.
Một người trẻ tuổi mặc y phục thư sinh màu xanh nhạt đứng ở sau lưng bọn họ, trong tay cầm song kiếm, đang chậm rãi rút thanh kiếm đâm xuyên qua người hai tên thích khách u linh về.
Trong đầu Lý Thịnh Giai oong lên. Ta được cứu rồi sao?
Là ai cứu ta vậy?
Hỏng rồi, Quyên Nhi...
Trong chớp mắt ý nghĩ vừa hiện lên, bên tai đột nhiên nhớ đến tiếng kêu khóc sợ hãi của muội muội: “Ca, ngươi không sao chứ, ca.."
Hắn vừa xoay đầu sang đã nhìn thấy muội muội toàn thân không chút tổn hại nào, thở phào một hơi dài.
Tay đưa lên kéo lấy nàng, Lý Thịnh Giai phát hiện hóa ra người trẻ tuổi mặc y phục thư sinh màu xanh nhạt kia đã cứu muội muội mình về.
“Các ngươi là ai?"
Trong lòng Lý Thịnh Giai vẫn còn cảnh giác.
“Có muốn sống không?"
Người trẻ tuổi mặc y phục thư sinh màu ánh trăng thản nhiên nói.
Lý Thịnh Giai cắn răng nói: “Muốn “Vậy đi cùng ta Hai người trẻ tuổi quay người đi về phía ngoài đại viện.
Lý Thịnh Giai do dự chốc lát rồi đi theo.
Bọn hắn đi xuyên qua hẻm nhỏ, qua đường, đi đến con phố chính đèn đuốc sáng trưng.
Mặc dù ban ngày đã xảy ra chuyện như thế nhưng vẫn không thể làm vơi đi cảnh tượng phồn hoa của con phố Vấn Đạo sơn, trên con đường lớn người đến người đi như mắc cửi, khiến Lý Thịnh Gia có cảm giác an toàn vô cùng. Hắn nhìn hai thư sinh bạch y chậm rãi đi ở phía trước, mấy lần muốn chạy trốn nhưng cuối cùng không biết vì sao, ma xui quỷ khiến mà đi theo.
Trong lúc hắn còn đang ngẩn ngơ thì họ đã đến một tửu lâu.
Hắn đi theo, tiến vào trong phòng.
“Là ngươi?"
Lý Thịnh Giai nhận ra người đang ngồi ăn như gió cuốn trong phòng bao. Chính là tên chó săn của gã điên Trần Bắc Lâm.
Gã hoàn toàn không giống với dáng vẻ siểm nịnh khi đi theo bên người Trần Bắc Lâm lúc bình thường. Tên gia hỏa trong sương phòng, lúc này Đại Mã Kim Đao ngồi ở nơi đó, mặc dù ăn uống thả cửa nhưng vẫn mang tư thái nghiêm trang như ngày thường, rất uy nghiêm, làm Lý Thịnh Giai có cảm giác như rất nhiều đạo sư của thư viện, hay thậm chí là Phó viện trưởng cũng chưa có khí thế của bậc bề trên tự nhiên mà có như người này lúc này đây.
“Ai bảo hôm nay ngươi đi nói nói xấu Tần lão sư chứ?”
Vương Phong Lưu vừa ăn vừa thản nhiên hỏi.
Lý Thịnh Giai bảo vệ muội muội ở sau lưng, nói: “Ta nói rồi, có chỗ lợi gì”
“Ngươi muốn lợi ích gì?"
Vương Phong Lưu ra sức nhấm nuốt một miếng gân chân tinh thú, ung dung như không hỏi lại.
Lý Thịnh Giai nhìn về phía hai người trẻ tuổi mặc y phục thư sinh màu ánh trăng đứng ở chỗ cửa sương phòng đã đóng cửa, lấy can đảm nói: “Bọn hắn nói, chỉ cần ta đi theo đến đây là có thể sống"
“Yêu cầu này rất đơn giản, cũng rất hợp lý, nên bây giờ ta có thể đồng ý với ngươi”
Vương Phong Lưu đưa ra đáp án: “Nói ra kẻ đứng đằng sau là ngươi có thể sống”
Lý Thịnh Giai hơi do dự, đáp: “Là Phó viện trưởng Lý Tử Dị của thư viện Đông Lâm.
“Quả nhiên là lão cẩu này.
Vương Phong Lưu có được đáp án, phất tay rồi nói: “Được rồi, huynh muội các ngươi có thể đi được rồi”
Lý Thịnh Giai vô cùng bất ngờ.
“Đơn giản vậy thôi? Không cần ta ra mặt làm chứng chỉ tên hắn sao?”
Hắn kinh ngạc hỏi.
Vương Phong Lưu ngẩng đầu lên, nhìn tên thư sinh nghèo xuất thân từ giới tinh Thiên Viễn tinh hệ Lệ Chí, uống một ly rượu trái cây, nói: “Chúng ta làm việc, chỉ cần biết sự thật, không cần đưa chứng cứ Lý Thịnh Giai bị khí thế ngang tàn trong những lời này trấn trụ. Hắn chậm rãi xoay người đi về phía cửa ra ngoài. Vương Phong Lưu đột nhiên động tâm, lau miệng, nói: “Chẳng lẽ ngươi không hoài nghi rằng người vừa rồi ám sát ngươi cũng do ta phái ra hay sao?"
Lý Thịnh Giai lắc đầu, nói: “Một người trong số thích khách u linh tối nay là cận vệ bên người Lý Tử Dị, ta nhớ dáng người của hắn, cũng nhớ rất rõ ánh mắt của hắn.
"Ô?"
Ánh mắt Vương Phong Lưu lộ ra vẻ bất ngờ, chợt bật cười, nói: “Thú vị đấy, nói ra thì ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu thư sinh cấp bậc Vực chủ, vậy mà có thể ngăn cản bốn tên thích khách cấp bậc Tinh vương trong khoảng thời gian mười lăm hơi thở, còn có thể nhận ra ánh mắt của thích khách cấp bậc Tinh vương trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc như vậy... Nếu ta mà là ngươi, ta sẽ ở lại tiếp tục tham gia khảo thí, có lẽ lần này ngươi có thể thành công tiến vào học viện Cầu Tri, hơn nữa còn là cơ hội duy nhất cả đời này của ngươi”
Bước chân của Lý Thịnh Giai dừng lại.
Trên mặt hắn hiện rõ biểu cảm đấu tranh nội tâm.
Chốc lát sau, hắn đã đưa ra quyết định.
Phịch.
Hắn quay người trở lại, quỳ gối trước mặt Vương Phong Lưu. Vương Phong Lưu cau mày nhìn hắn.
Lý Thịnh Giai lớn tiếng nói: “Tại hạ chẳng qua chỉ là một thư sinh nho nhỏ an phận trong góc, được ký thác toàn bộ hy vọng của thư viện Thần Tỉnh, với thời gian nửa năm, trải qua thiên tân vạn khổ mới đến được giới tinh Lệ Sắc, một lòng chỉ muốn cầu học, vô tình bị cuốn vào cuộc minh tranh ám đấu giữa các đại học viện, thương thay thân bất do kỷ như lục bình trôi nơi sóng cả... Xin đại nhân phù hộ, nếu ta có thể tiến vào học viện Cầu Trị, tất không quên ân đức hôm nay"
Vương Phong Lưu khẽ vẫy tay.
Một cỗ lực lượng vô hình tuôn ra, đỡ Lý Thịnh Giai đứng dậy.
“Sau này, đừng tùy tiện quỳ gối.
Tên gia hỏa nịnh nọt như cẩu bên người Lâm Bắc Thần lúc này lại nghiêm giọng nói: “Làm người, phải sống có tôn nghiêm, người đọc sách nên quỳ trước người nào? Thiên địa quân sự thân
Bạn cần đăng nhập để bình luận