Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2427: Không biết sống chết

“Bây giờ ai là chủ sự của Điểu Châu thị? Mau cút ra đây trả lời cho ta?
Thanh âm hét lớn như cổn lôi, khuấy động giữa thiên địa, chấn động tầng mây đang tản mạn khắp nơi phải biến mất, khiến tinh thần người trong thành cuồng loạn.
Cút ra đây?
Nụ cười của Lâm Bắc Thần biến mất.
Mẹ nó, đã nói đại địch tuyệt thế phải tôn trọng lẫn nhau mà?
Tại sao vừa xuất hiện đã ăn nói thô tục như vậy?
Gương mặt Tần chủ tế nở nụ cười trêu tức.
Lâm Bắc Thần nhìn thoáng qua Tần chủ tế, cố gắng giải thích: “Đợi ta ra ngoài so đo với hắn một phen, để hắn biết thế nào là lịch sự"
Thân hình Lâm Bắc Thần khẽ động, bay về phía trước trăm mét, tiến vào hư không.
“Ta chính là đại soái Lâm Bắc Thần của Kiếm Tiên quân bộ"
Hắn dừng lại giữa không trung, toàn thân áo trắng, mái tóc đen suôn dài như thác nước, quả nhiên phong lưu vô song, khí chất tuyệt trần, khi báo danh hào bức cách mười phần: “Ngươi là một trong Thất Thần Vũ, Hãn Mặc Thư của đại lục Viêm Binh? Ngươi mau trả lời ta đi.
“Lâm Bắc Thần? Chưa từng nghe qua.
Âm thanh như cổn lỗi đối diện tràn ngập cảm giác khinh miệt và ưu việt. Hắn cười lạnh: “Hạng người vô danh, không đáng nhắc đến, cũng xứng đối thoại với đại soái nhà ta? Không muốn chết thì cút sang một bên, bảo người thật sự có tư cách ra đây nói chuyện với ta"
Lâm Bắc Thần: “"
Mẹ nó.
Thái dương của hắn nổi lên gân xanh.
Hoàn toàn không giống như tưởng tượng.
Bây giờ, hắn không cần quay đầu lại cũng có thể biết, đại đại lão bà đang đứng trên boong thuyền nhất định đang cười lộ hết cả răng.
“Này, uy danh của đại soái Lâm Bắc Thần Kiếm Tiên quân bộ ngươi cũng chưa từng nghe qua sao? Ngươi là ai, tại sao lại cô lậu quả văn như thế, mau xưng tên ra?"
Lâm Bắc Thần quyết định vớt vát một chút.
“Ha ha, cái gì Lâm Bắc Thần, Lâm Nam Thần, cái gì là Kiếm Tiên quân bộ? Cái thứ rác rưởi kia mau cút xuống dưới. Ta là người dưới trướng chúa tể đại lục Viêm Binh Hãn đại nhân, chiến tướng nhất đẳng Viên Tư Đán, loại vô danh tiểu bối ngươi không xứng nói chuyện với ta Một chiến tướng mặc giáp trụ minh quang hoa lệ đứng giữa mũi tàu cười lạnh, chảng thèm ngó tới Lâm Bắc Thần.
Mẹ kiếp...
Da mặt Lâm Bắc Thần run lên.
Sau lưng dường như truyền đến tiếng cười của Tần chủ tế.
Điểu Châu thị bên dưới giống như xuất hiện những gương mặt kinh ngạc và thất vọng. Lão tử vất vả lắp mới gầy dựng được hình tượng.
Nhưng sắp bị hủy hoại trong chốc lát.
Nếu không lật được bàn, về sau ta còn trang bức như thế nào nữa?
“Ngươi tên Viên Tư Đán đúng không?"
Người nào thẹn quá hóa giận vừa lên đã chơi lớn, vác súng bắn tên lửa 69 thức lên vai, không chút do dự bóp cò súng, đồng thời hung hăng nói: “Để ta cho tên ngu xuẩn ngươi biết cái gì là bom nguyên tử.
Vù.
Đạn hỏa tiễn được rót đấu khí Thú nhân cấp Vực chủ kéo theo quang diễm không ai thấy, phá không mà ra, vạch một vết rách không khí tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy vọt tới kỳ hạm đối diện.
“Đúng là không biết sống chết, ngươi dám..”
Viên Tư Đán cười lạnh.
Lời còn chưa dứt.
Oành.
Đạn pháo vô hình đã đánh vào tàu chiến chỉ huy. Một ánh sáng màu cam chói mắt xuất hiện.
Tinh hạm to lớn bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Mũi tàu hóa khí.
Ánh sáng màu cam chói mắt bỗng nổ tung lên, nương theo năng lượng ba động cực kỳ kinh khủng, từng tầng ánh sáng giống như gợn sóng đại dương mênh mông không ngừng phóng xạ bốn phương tám hướng. Viên Tư Đán kinh hãi đến tuyệt vọng.
“Sức mạnh gì thế?"
Hắn vô thức muốn quay người bỏ chạy, nhưng còn chưa kịp quay đã bị một luồng sức mạnh hủy diệt cực nóng đập vào mặt, bao phủ cả người hắn lại.
Nháy mắt sau đó, vị chiến tướng đại lãnh chúa đỉnh phong cấp 20, cả người bao gồm áo giáp luyện kim cấp 17 xèo một tiếng biến thành tro bụi, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Nhưng sức phá hoại đáng sợ như vậy còn chưa kết thúc. Mà chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Bên trong buồng chỉ huy kỳ hạm, Hãn Mặc Thư đang ngồi dựa vào thành ghế bỗng lộ vẻ kinh hãi: “Không ổn rồi”
Chân khí Vực chủ cấp 23 thôi động đến cực hạn, bay vụt về phía sau.
Những chiến tướng khác trong khoang thuyền còn chưa kịp phản ứng đã bị quang hoa màu cam kinh khủng nuốt sạch, trong nháy mắt hóa thành tro bụi. Ầm ầm.
Tiếng nổ kinh khủng vang lên.
Ánh sáng chói mắt không ngừng mở rộng, đến mức bên trong hư không dường như có thêm một mặt trời. Ánh sáng óng ánh tạo thành ánh sáng kinh khủng mắt trần có thể nhìn thấy, dùng điểm nổ làm trung tâm, điên cuồng khuếch tán bốn phương tám hướng.
Tinh hạm chung quanh đầu tiên là bị không khí loạn lưu của vụ nổ tác động đến, trận hình trong nháy mắt tán loạn, giống như con thuyền tam bản không ngừng lăn lộn trên đại dương sóng lớn ngập trời.
Sau đó, theo sóng ánh sáng khuếch tán đến, tinh trận bảo hộ bên ngoài tinh hạm mới kịp sáng lên, nhưng đã ầm ầm vỡ vụn, bị ánh sáng màu da cam hủy diệt nuốt vào trong nháy mắt. Từng chiếc tinh hạm giống như con thuyền giấy trong ngọn lửa, bao gồm chiến tướng, vũ khí, binh sĩ... toàn bộ đều biến thành tro bụi tiêu tán. Trên bầu trời, ánh sáng màu da cam chói mắt không thể nhìn gần.
Vô số người chỉ cảm thấy ánh mắt đau nhức, không thể không nhắm mắt lại. Người thực lực hơi thấp một chút, bên trong hai mắt chảy xuống huyết lệ.
Bên ngoài Điểu Châu thị hoàn toàn yên tĩnh.
Trên bầu trời, biệt đội tinh hạm có cánh buồm ngọn lửa đã biến mất.
Sức nổ kinh khủng như gió cuốn mây tan tồi khô lạp hủ vùi lấp biên đội hơn năm mươi tinh hạm. Gần như không người nào có thể chạy trốn.
Ngoại trừ...
1319 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận