Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2632: Xem náo nhiệt không chê lớn chuyện

Két.
Lâm Bắc Thần cắn răng.
Kiểu kỳ thị vùng miền khốn kiếp này.
Nhưng phong cách làm việc của Tần tỷ tỷ lần này hình như có hơi nóng vội. Đánh thì sướng rồi đấy, nhưng đúng là đã đắc tội khắp nơi rồi.
Nhạc Hồng Hương lại mở miệng hỏi dò: “Loại chuyện thế này, học viện Cầu Tri không ra mặt cân bằng một chút nào sao? Dù sao Tần tỷ tỷ vượt vạn dặm đến cầu học, vả lại còn chứng minh được năng lực và tài hoa của bản thân. Đối với kiểu học trò thiên tài thế này, coi như không dành cho sự ưu đãi tương đương như người khác thì tối thiểu cũng phải dành sự tôn trọng nhất định chứ Phương Chi Li nói: “Học viện Cầu Tri không chỉ nghiên cứu học vấn, cũng cần đến người nhìn rõ thế sự. Lão viện trưởng rất xem trọng Tần Liên Thần, nhưng hương hoa mai tỏa ra từ nơi lạnh lẽo, Bảo Kiếm Phong từ ma luyện mà ra. Đám đạo sư cũng đều muốn xem thử xem, đối mặt với tuyệt cảnh thế này, Tần Liên Thần sẽ phản kích từ chốn đường cùng ra sao?
Móa nó.
Một đám xem náo nhiệt không chê lớn chuyện. Lâm Bắc Thần bĩu môi.
Các người muốn khảo sát học viên, ta mặc kệ.
Nhưng nữ nhân của ta, ta xót.
“Tiểu Vương, lập tức phái người đi tra thử bây giờ Tần Liên Thần ở đâu. Sau khi tra được thì nhanh chóng báo cáo về cho ta"
Lâm Bắc Thần nói.
Vương Phong Lưu nào dám thất lễ, lập tức đi làm.
Phương Chi Li thấy thế, trong lòng cũng cân nhắc.
Xem ra Tần Liên Thần này có quan hệ không tầm thường với Lâm đại thiếu.
Vậy sau này thái độ của học viện Cầu Tri đối với Tần Liên Thần cũng phải điều chỉnh lại đôi chút. Một lúc sau.
Vương Phong Lưu đã có kết quả điều tra.
Lâm Bắc Thần không chờ nổi, lập tức bật dậy, chắp tay nói: “Phương lão tiên sinh, tại hạ có chuyện quan trọng phải ra ngoài, hẹn gặp lại.
Phương Chi Li mỉm cười, đứng dậy cáo từ.
“Ta đột nhiên nhớ ra còn một bộ trận đồ chưa giải được kết cấu hoàn thành.
Nhạc Hồng Hương đốt một điếu thuốc lá cho nữ hiệu hoa trà, nói: “Ta không đi được rồi”
Lâm Bắc Thần dường như hiểu ra gì đó, gật đầu, nói: “Được"
Nhạc Hồng Hương quay về phòng của mình. Lâm Bắc Thần dẫn theo Vương Phong Lưu ra khỏi căn đại viện.
Phòng đỉnh cấp chữ thiên của Cựu Thư lâu thật ra là một căn viện hệ tam phân.
Bên ngoài cửa viện còn có mười căn chữ thiên khác, đều là viện riêng với ba phòng, nhưng so sánh với căn hệ tam phân mười phòng chính của Lâm Bắc Thần thì không chỉ kém hơn một chút.
Bên này Lâm Bắc Thần vừa mở cửa ra thì trong căn độc viện ở phía đối diện cũng có mất nam nữ thư sinh trẻ tuổi khác bước đến.
Người đi đầu là một nữ tử trẻ trung xinh đẹp, cao gầy, dáng người thướt tha, đầy đặn nhưng không nở nang, áo thư sinh màu xanh nhạt trên người hơi rộng, nhưng cũng khó giấu được dáng người uyển chuyển, đầu đội mũ khăn vuông, xem ra chính là đồng phục của một học viện nào đó. Nhưng mặc dù là thế cũng khó nén được vẻ đẹp tuyệt luân, tựa như một viên ngọc đẹp hoàn mỹ, viên ngọc hình người được chế tạo điêu khắc thành, toàn thân từ trên xuống dưới đều tràn ngập hơi thở thư hương. Nữ tử này bị những người khác bao quanh vào chính giữa, tựa như thiên chi kiêu nữ.
"Ồ?"
Nàng cũng lập tức phát hiện ra Lâm Bắc Thần, chỉ cảm thấy trước mặt hình như có một vầng thái dương đang phát sáng, hơi ngây người ra một lúc, hai người Lâm Bắc Thần và Vương Phong Lưu đã rời đi.
“Vừa rồi là ai kia?”
Nữ tử cau mày hỏi.
“Chưa từng gặp.
“Trông lạ mặt."
“Mộ Dung học tỷ, ngươi có hứng thú với người này à?"
“Có thể vào ở tòa viện phòng chữ thiên của Cựu Thư lâu, chỉ sợ địa vị không đơn giản"
Nhưng người khác cũng xôn xao bàn tán.
Mộ Dung Thiên Giác nói: “Các ngươi không để ý thấy sao? Thiếu niên kia bước ra từ trong tòa viện bên trên có viết chữ đệ nhất hào. Theo ta được biết, tòa viện này thuộc cấp cao nhất trong trụ sở Cựu Thư lâu, đến tận bây giờ chưa từng mở ra cho người ngoài, đến cả mấy nhân vật cấp bậc viện trưởng thư viện, hiệu trưởng học phủ đích thân đến cũng không thể nào vào ở được... Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người bước ra từ trong tòa viện đó"
Các học sinh nam nữ khác đều giật nảy mình.
Có người nói: “Có lẽ là nhân viên công tác của Cựu Thư lâu, vào trong viện để kiểm tra tu sửa?"
Mộ Dung Thiên Giác gật đầu, nói: “Có thể lắm... Đúng rồi, tung tích của Tần Liên Thần kia, thật sự tìm ra được chưa?”
Tìm được rồi, tránh nạn trong ngôi chùa Thảo Mạo rách nát kia"
Một nữ học sinh trông có vẻ hả hê, nói: “Tòan bộ trăm nghìn cửa hàng, tửu lâu ở Vấn Đạo Sơn đều không có ai dám giữ nàng lại, nghe nói bây giờ đang phải uống nước suối, ăn canh thừa thịt nguội ấy”
“Đi thôi, chúng ta đi gặp nàng ta thử”.
Mộ Dung Thiên Giác gật đầu, nói: “Vừa vặn nhắc nhở giả hỏa không biết tuân theo quy củ này một chút, chỉ cho nàng ta một con đường"
Vấn Đạo Sơn, cách bãi đỗ xe một nghìn mét về phía Tây Nam. Ngôi chùa Thảo Mạo đã đổ nát mấy trăm năm, thấp thoáng ẩn hiện giữ non xanh nước biếc.
Đây là một tòa miếu cổ có lịch sử sâu xa, hương hỏa đã ngừng từ lâu, bây giờ chỉ còn lại một vài bức tường đổ, tượng đá bị tổn hại cùng với bức tường đá bị nứt vỡ, rêu xanh và dây leo bò đầy.
Dù sao nơi này cũng là địa bàn của học viện Cầu Tri của thánh địa tiến sĩ đạo, tất cả mọi người tôn sùng cảnh giới tri thức, không còn nơi để truyền bá tông giáo, nên tự nhiên chùa miếu sẽ dần sụp đổ lụi tàn.
Nơi này bình thường ít ai lui tới. Lúc này lại đầy người vây quanh.
Mấy trăm năm nữ học sinh trẻ tuổi, vây quanh bên ngoài ngôi chùa miếu cũ nát, chỉ trỏ, bàn luận điều gì đó.
Bên trong ngôi chùa. Nước suối chảy róc rách.
Một nữ tử mỹ lệ mắc trường bào màu xanh nhạt nhóm một đống lửa ngay bên dưới bức tượng thần đã cũ kỹ, ngồi trên đống đá hỗn loạn, trong tay cầm một quyển sách, lẳng lặng đọc sách.
Cảnh tượng này trông tựa như một bức họa tinh xảo tuyệt luân.
Hai tiểu thư đồng một nam một nữ, là tùy tùng của vị nữ tử này, trong đều cỡ tám chín tuổi, đều búi tóc thành búi nhỏ, mặc áo xanh quần xanh, một người đang sửa sang lại rương sách, một người đang vo gạo nấu cơm.
Bị nhiều người như thế vây quanh dòm ngó, hai đứa bé cũng không hề sợ hãi chút nào, mà vẫn đang làm chuyện của mình đâu vào đấy.
1217 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận