Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2091: Ngươi đoán lại xem

“Những năm tháng gió mưa đều chỉ một mình, từng có nước mắt từng có sai lầm, cũng không còn nhớ rõ kiên trì là vì cái gì."
Đây là bài hát mà Lâm Bắc Thần đã gào vô số lần trong KTV ở kiếp trước, cũng là bài hát thể hiện tiêu chuẩn cao nhất khi hát karaoke của hắn. Dựa theo giai điệu loa Bluetooth phát ra, hắn lập tức tìm lại được cảm giác.
Mặc dù cảm thấy làn điệu, ca từ của bài hát này rất lạ lẫm, nhưng đám người Nhạc Hồng Hương, Mễ Như Yên lại bị tình cảm toát ra từ người Lâm Bắc Thần đả động. Lâm Bắc Thần hát đến nhập tâm. Xuyên qua Đông Đạo Chân Châu, không phải vẫn luôn một mình hành tẩu trong mưa gió sao? Từng có nước mắt, từng có sai lầm. Ban đầu, hắn muốn kiên trì quay về trái đất, đến bây giờ dường như đã không trở về được nữa.
Ánh mắt của hắn lướt qua từng gương mặt. Cảnh này quen thuộc đến cỡ nào. Năm đó, khi hắn tốt nghiệp trung học, một đám hồ bằng cẩu hữu uống rất nhiều. Mọi người vừa khóc vừa cười, từng gương mặt thanh xuân bay lên, từng cái tên quen thuộc, cả một thời thanh xuân vụt qua, rốt cuộc không tìm lại được.
Hắn vốn cho rằng tất cả những gì ở trái đất đều đã phủ bụi đáy lòng, rất nhiều chuyện rốt cuộc không nhớ nổi.
Những cảnh tượng khi đó và người trước mắt lại giống nhau đến cỡ nào?
Cũng là bạn học, cũng là cuối cùng mỗi người một ngả. Trong lòng Lâm Bắc Thần biết rõ, tu vi của hắn tăng lên, hoành thông thần giới, thậm chí còn phó ước đến thiên ngoại. Tuế nguyệt trôi qua, đa số những người trước mắt sẽ càng lúc càng ít gặp hắn. Cũng giống như bạn học cao trung ngày xưa, thậm chí cả bạn học thời đại học, sau khi tốt nghiệp thì từ đó biến mất khỏi cuộc đời của ngươi. Đây cũng chính là nguyên nhân hắn tổ chức tụ hội lần này.
“Bạn bè chưa từng cô đơn, một tiếng bạn bè người sẽ hiểu..."
Lâm Bắc Thần hát đến cuối cùng, tình cảm lại càng đầu nhập hơn. Tiếng ồn ào huyên náo đã hoàn toàn biến mất. Tất cả mọi người yên tĩnh nhìn hắn, đã bị nội dung của bài hát đã động.
Bầu không khí yên tĩnh trước nay chưa từng có. Bên trong ngưng trọng còn có một tia thương cảm, bên trong thương cảm lại chảy xuôi sự kiên định.
Mễ Như Yên, Vương Hinh Dư, Tuần Khả Nhi, Thương Sơn Tuyết đều lẳng lặng nhìn Lâm Bắc Thần, tinh quang lóe lên trong mắt. Hắn đã từng là mộng tưởng thanh xuân của các nàng.
Tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi, ai mà không muốn có được một tình lang danh dương tứ hải, không gì làm không được chứ?
Nhưng mộng tưởng thì mãi cũng chỉ là mộng tưởng mà thôi. Tất cả mọi người đều uống hơi nhiều.
Có lẽ bọn họ vĩnh viễn không bao giờ đuổi kịp bước chân Lâm Bắc Thần nhưng bọn họ cũng đã là những người nổi bật, ưu tú nhất trong những người đồng lứa. Tất cả đều thân cư chúc vị cao trong Hải tộc, trong liên minh, đồng thời còn lập không ít thành tích. Tương lai, bọn họ cũng sẽ trở thành nhân vật chính trong rất nhiều cố sự truyền kỳ.
Yến hội rất tận hứng.
Cuối cùng, dưới sự đưa tiễn của Lâm Bắc Thần, tối năm tốp ba rời đi.
Mễ Như Yên mặc một chiếc váy dài màu vàng, đứng giữa rừng trúc, quay đầu nhìn Lâm Bắc Thần, ánh mắt sáng như sao trời.
Nàng cũng đã từng là người đồng sinh công tử với Lâm Bắc Thần. Lúc trước, nàng bị nhiễm độc từ thiên ngoại tà ma. Nếu không nhờ Lâm Bắc Thần lợi dụng máy ảnh ma pháp chuyển bại thành thắng, chỉ sợ nàng đã không còn trên đời này nữa. Tình cảm giữa nàng và hắn không giống như Nhạc Hồng Hương hay hai tiểu thị nữ nhưng lại thân hơn nhiều so với Vương Hinh Dư, Thương Sơn Tuyết.
“Ta còn cơ hội không?"
Mễ Như Yên mỉm cười hỏi.
Lâm Bắc Thần cười ha hả hỏi lại: “Ngươi đoán xem?"
Mễ Như Yên nói: “Ta nghĩ là có"
Lâm Bắc Thần nói: “Ngươi đoán tiếp đi"
Quang mang lóe lên trong mắt Mễ Như Yên. Nàng hừ một tiếng: “Không cần đoán, dù sao ta cũng sẽ chờ, thử lại lần nữa"
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút rồi nói: “Ba ngày sau, người đến trúc viện tìm ta”
“A..”
Ánh mắt Mẽ Như Yên lóe lên một cái, cắn răng nói: “Đến thì đến"
Nói xong, nàng quay người rời đi.
Đến cuối cùng, trong trúc viện cũng chỉ lưu lại một người ngoài là Nhạc Hồng Hương.
Lâm Bắc Thần quay lại, rót cho mình một chén trà, sau đó lấy Mộc Linh Chi Tâm từ trong không gian ứng dụng Baidu Netdisk ra: “Đây là món quà mà ta đã bỏ ra rất nhiều tâm tư để lấy được cho ngươi”
Hào quang màu xanh biếc lấp lóe.
Giống như một biển năng lượng sinh mệnh mênh mông trong nháy mắt bành trướng.
Cho dù không biết là cái gì, nhưng Nhạc Hồng Hương cũng có thể rõ ràng cảm nhận được giá trị của vật hình trái tim này. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu: “Đây là thứ gì thế?"
“Một món quà nhỏ mà thôi"
Lâm Bắc Thần hời hợt nói: “Thật ra, thời gian trước ta cũng không phải bế quan mà là nhận sự chiêu mộ của Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ đến thần giới liếm... à, kiếm sống. Cho nên, ta đã tìm cơ hội mua một món đồ chơi nhỏ không đáng tiền này, xem như một món quà cho người"
Nhạc Hồng Hương cũng không khách sáo, nhận lấy Mộc Linh Chi Tâm: “Nó có tác dụng gì không?"
“Kéo dài tuổi thọ"
Lâm Bắc Thần lên tiếng: “Vừa rồi ta giữ người lại chính là muốn giúp người luyện hóa thứ này. Tối nay người đừng về, ta ở đây hộ pháp cho người. Người hãy luyện hóa Mộc Linh Chi Tâm, rất có ích cho tu vi của ngươi."
Nhạc Hồng Hương im lặng.
Nhìn Mộc Linh Chi Tâm trọn vẹn mười mấy hơi thở, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Lâm Bắc Thần: “Nó rất trân quý đúng không?"
Lâm Bắc Thần mỉm cười nói: “Cũng tạm được thôi, giá bằng mấy khối thần thạch"
Nói đến đây, dường như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt hắn vội vàng nghiêm lại: “Này, Tiểu Hương Hương, người đừng từ chối. Ta đều chuẩn bị một món quà cho từng người. Với quan hệ giữa chúng ta, ta tặng quà cho ngươi, ngươi từ chối. Nếu tin tức truyền ra ngoài, ta là lãnh tụ tinh thần của liên minh, sẽ mất mặt lắm. Huống chi, chờ ngươi dung hợp thứ này xong, ta còn có một chuyện quan trọng cần nhờ Tiểu Hương Hương người hỗ trợ Nhạc Hồng Hương mỉm cười.
“Cảm ơn người"
Nàng rất tự nhiên hào phóng nhận lấy: “Ta nhận. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên người tặng quà cho ta, mà ta nhận quà của ngươi cũng không phải lần một lần hai”
Trước đó, rượu thuốc lá đều là những bảo vật có tiền khó mua. Mặc dù đều là người khác mang đến cho nàng, nhưng là quà của Lâm Bắc Thần, nàng nhận hết.
1275 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận