Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2018: Người ngoài ý muốn

Trong trường hợp chính thức, biểu hiện của Sở Ngân tuyệt đối là một cử chỉ tòng thần nên có.
Lúc này, Sở Ngân biết rõ, ba huynh muội trước mặt chính là đối tượng Lâm hoàn khố trọng điểm bồi dưỡng, hoàn toàn có thể tin tưởng. Hắn lập tức gật đầu với ba người: “Xin mời đi theo ta.”
Ba huynh muội nhìn thấy Sở Ngân, sắc mặt khẽ biến. Tội Đồ.
Lại là tội đồ.
Là tuyển thủ minh tinh trong giải thi đấu thần tuyển, tội đồ Sở Ngân cũng đã khắc sâu ấn tượng trong lòng vô số người ở Thần giới, khiến cho rất nhiều người phải rúng động. Ba huynh muội tất nhiên nhìn một chút đã nhận ra.
Nhất là Đoạn Chương.
Xuất thân bần hàn, hắn đã sớm xem tội đồ số phận long đong Sở Ngân giống như hắn là thần tượng để mình theo đuổi.
Không nghĩ đến thần tượng cũng đã sớm quy thuận Kiếm chủ thần.
Từ nay về sau, Sở Ngân còn là lãnh đạo trực tiếp của hắn ở Kiếm Thần Điện.
Quá may mắn rồi.
Bốn người bước ra khỏi thần điện, đi về phía Dung Thần Lâu.
Bây giờ Lâm Bắc Thần chấp chưởng Kiếm Thần Điện, một trong ngũ đại Chủ thần Đại Hoang thần tộc, tất nhiên có quyền sử dụng Dung Thần Lâu bất cứ lúc nào.
“Đại nhân, Dung Thần Lâu mà chúng ta đến là nơi nào thế?”
Đoạn Canh lấy hết dũng khí để hỏi.
“Là nơi an toàn nhất để dung hợp thần vị ở Thần giới.”
Ấn tượng của Sở Ngân đối với ba huynh muội rất tốt, kỹ càng giải đáp một phen. Trong lòng ba người lại càng cảm kích Lâm Bắc Thần.
Cùng một thời gian.
Bên ngoài quảng trường Kiếm Thần Điện.
Mấy thân ảnh nhìn chằm chằm cửa lớn Kiếm Thần Điện.
“Tên tiểu tạp toái kia mang theo hai tiểu tiện nhân vào được bao lâu rồi?”
“Đã một canh giờ.”
“Tại sao bọn họ còn chưa ra? Chẳng lẽ bọn họ đã được Kiếm chủ thần chọn trúng?”
“Không thể nào. Trước đó, những người Kiếm chủ thần chọn trúng đều đã đến quảng trường dung hợp thần vị. Chậc chậc chậc, đã có hơn hai trăm người có được thần vị. Tài nguyên của Kiếm chủ thần cũng quá dồi dào đi.”
“Nhiều thần vị như thế, các đại Chủ thần khác lại thờ ơ sao?”
“Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Ngươi nên canh chừng ba tên kia. Một khi bọn chúng đi ra, ngươi phải tranh thủ thời cơ ra tay ngay. Hắc Nham miện hạ không thể chờ được nữa.”
“Ừm, ta biết rồi, biết rồi. A, các ngươi nhìn đi, cô nương kia là ai vậy? Nhìn ngon quá.”
“Câm miệng, đó là Thiên mệnh nguyền rủa sư Lý Nhất Điềm, tuyển thủ của giải thi đấu thần tuyển. Tại sao nàng ta lại đến đây? Chẳng lẽ nàng ta muốn gia nhập Kiếm Thần Điện? Nói đùa à?”
Đám chiến sĩ quyến tộc Khoáng Thạch chi chủ giám sát ba huynh muội Đoạn Chương bị Lý Nhất Điềm đột nhiên xuất hiện thu hút.
Một lát sau.
Bên trong đại điện.
“Ngươi... cũng muốn gia nhập Kiếm Thần Điện?”
Lâm Bắc Thần nhìn thiếu nữ yếu đuối có mái tóc vàng trước mắt, cảm thấy ngoài ý muốn: “Cha mẹ ngươi có đồng ý không?”
“Chuyện của ta trước giờ đều do ta làm chủ.”
Thiếu nữ nằm trong mười vị trí đầu của giải thi đấu thần tuyển khai môn kiến sơn nói: “Ta muốn thành thần. Để báo đáp lại, ta đồng ý tạo điều kiện cho ngươi sử dụng hai mươi năm, như thế nào?”
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa vuốt mi tâm của mình.
Thú vị.
Thiếu nữ tóc vàng nhìn yếu đuối nhưng lại là người sở hữu sức mạnh cùng cấp bậc với Sở Ngân.
Nàng gia nhập Kiếm Thần Điện, không thể nghi ngờ sẽ là một sự tăng lên rất lớn.
Điều kiện mà nàng đưa ra cũng có thể tiếp nhận.
Nhưng nàng hiển nhiên không tính là bạn của hắn, cũng không có tín hiệu wifi đầy đủ. Nếu nàng ta lấy thần vị có độ trung thành 100, chẳng phải nàng ta sẽ bị tẩy não sao?
“Ta đồng ý.”
Cuối cùng, Lâm Bắc Thần tiếp nhận đề nghị của Lý Nhất Điềm. Hắn quyết định thử một khả năng khác.
“Ngươi muốn thần vị cấp bậc gì?”
Lâm Bắc Thần hỏi.
Người có thể tiến vào mười vị trí đầu giải thi đấu thần tuyển không một người nào đơn giản.
Trước khi hắn rời khỏi Thần giới, có được đồng bạn cấp bậc như thế, đương nhiên càng nhiều càng tốt.
Cho nên người này, Lâm Bắc Thần nhất định phải muốn. Nhưng làm gì cũng phải chú ý đến kỹ năng.
“Không quan trọng.”
Lý Nhất Điềm tùy ý nói.
Thiếu nữ này nhìn yếu đuối, mái tóc màu vàng nhạt rất dễ khiến người ta liên tưởng đến Mễ Như Yên, lại có chút khí chất của Nhạc Hồng Hương, còn có chút mảnh mai của Lâm Đại Ngọc. Trong tay nàng từ đầu đến cuối cầm một quyển sách còn muốn lớn gấp đôi cái đầu của nàng, khí tức điềm tĩnh, thanh nhã.
Hả?
Lâm Bắc Thần có chút ngoài ý muốn.
Người khác đều cần thần vị càng cao càng tốt.
Tại sao nha đầu này lại không thèm quan tâm?
Có chút thú vị.
Lâm Bắc Thần mơ hồ cảm thấy trên người thiếu nữ trước mắt ẩn giấu bí mật gì đó. Tuy nhiên, vấn đề này không lớn.
Muốn nói bí mật, ai có nhiều bí mật hơn Lâm đại thiếu hắn?
“Trung vị thần rất thích hợp với ngươi.”
Lâm Bắc Thần lấy ra một ngọc cầu phong ấn.
Huyễn tượng thần vị bên trong là một người mặc áo choàng cầm thủy tinh cầu được bao phủ bên trong sương mù màu xám, dường như đang thăm dò cái gì đó.
Dựa theo năng lượng và thể tích lớn nhỏ, có thể đoán ra đây là một trung vị thần.
So sánh với thần vị mà hắn đã lấy ra trước đó, điểm khác biệt duy nhất chính là bên trong phán định của ứng dụng trò chơi, độ trung thành chỉ có 60, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn có thể sử dụng.
Ngọc cầu phong ấn chậm rãi bay đến trước mặt Lý Nhất Điềm.
Thiếu nữ cầm trong tay, hơi cảm ứng, gương mặt hiện lên một sự kinh hỉ. “Rất thích hợp với ta.”
Nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Bắc Thần, cái trán trơn bóng hơi rộng, trắng nõn như ngọc. Nàng mỉm cười hỏi: “Chẳng lẽ miện hạ không sợ sau khi ta đạt được thần vị sẽ lật lọng sao? Ngay cả khế ước thần thánh cũng không ký trước mà đã cho ta?”
Lâm Bắc Thần một tay chống cằm, chân bắt chéo, thản nhiên nói: “Dùng một thần vị trung vị thần để đánh cược một Thiên Mệnh Thần Chú Sư duy nhất Thần giới trung thành trong hai mươi năm, ta cảm thấy đây chính là một vụ mua bán rất có lời.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận