Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2006: Thu hoạch lớn

“Quần áo nữ nhân?”
Tại một góc là một cái váy sam màu xanh nhạt.
Nhìn qua tràn ngập cảm giác niên đại, giặt đến mức trắng bệch, mặt trên còn có thêm miếng vá với đường may tinh xảo.
Điều đáng lưu ý chính là những miếng vá này được may rất khéo léo bằng hình của những chú chim.
Nhìn thấy cái váy này, trước mắt Lâm Bắc Thần đột nhiên nổi lên hình ảnh phụ nữ xuất thân từ gia đình nghèo khó biết cần kiệm, chịu khổ.
Không thể nào.
Tuyệt đối không thể nào.
Lâm Bắc Thần lắc đầu.
Hắn không tin tà, cầm bộ y phục lên.
Kiểm tra.
Kéo một cái.
Rất bình thường.
Não Chúng Thần Chi Phụ có phải có tật hay không? Lại cất một bộ quần áo rách xem như bảo bối.
Hay đây chính là quần áo tình nhân cũ yêu mà không lấy được? Lâm Bắc Thần tức đến mức thở hổn hển mở cái rương thứ ba. “Sao?”
Là một lệnh bài.
Nói một cách chính xác là một lệnh bài bằng trúc hình bầu dục. Một đồ vật nghiêm chỉnh.
Nói như vậy, mặc kệ bản thân lệnh bài có đáng tiền hay không, đằng sau luôn có một ý nghĩa đặc biệt.
Không phải là lệnh bài Đại Hoang Thần dùng để hiệu lệnh chứ? A hô hô, nói như vậy, ta xem như phát...”
Lâm Bắc Thần hoan hỉ cầm lấy lệnh bài bằng trúc.
Chính diện có khắc một tòa đại sơn nguy nga trong mây, ba ngọn chủ phong giống như ba thanh kiếm đâm vào những đám mây trắng trên trời. Mặt còn lại được khắc một ký hiệu giống như một loại chữ viết tay nào đó.
Phân lượng của lệnh bài bằng trúc rất nặng, giống như một ngọn núi nhỏ. Tính chất khá cứng, có thể so với thần kim.
Lâm Bắc Thần cầm trong tay, rót thử thần lực vào, kết quả hắn phát hiện lệnh bài bằng trúc hoàn toàn không đủ đạo tính.
“Ngươi có biết đây là vật gì không?”
Hắn cầm lệnh bài bước đến sau lưng Kiếm Tuyết Vô Danh.
Kiếm Tuyết Vô Danh quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Chỉ là thứ rác rưởi vô dụng.”
“A?”
Lâm Bắc Thần ngẩn ra: “Ngươi nhìn kỹ một chút đi.”
“Không cần nhìn kỹ. Món đồ đó thật sự là rác rưởi. Đối với ngươi mà nói, tác dụng của nó còn không bằng áo tơi, đao gãy và giáp da. Mang trên người cũng chiếm chỗ, chi bằng ném cho rồi.”
Kiếm Tuyết Vô Danh không thèm quay đầu lại. Còn lâu ta mới tin cẩu nữ thần ngươi.
Ngươi bảo ta ném, sau đó ngươi nhặt lại đúng không? Ta không ngu như vậy đâu.
Lâm Bắc Thần nghe xong, cẩn thận thu lại lệnh bài.
Kiếm Tuyết Vô Danh dùng một thanh chủy thủ màu trắng cắt vào vách đá thần cách giống như cắt bánh gato, cắt từng chút từng chút một vách tường thần cách Chúng Thần Chi Phụ Đại Hoang Thần bỏ vào bên trong một vò rượu.
Vò rượu này hiển nhiên cũng là một vật chứa không gian. Lâm Bắc Thần xoay người mở rương thứ tư.
Hắn kéo ổ khóa xuống, để lộ cái rương.
Bảo quang màu vàng từ bên trong phát ra.
“Đây là... rốt cuộc ta cũng mở được rương chứa bảo bối rồi sao?” Lâm Bắc Thần nhìn mấy giáp trụ trong rương, hai mắt tỏa sáng. Quá tốt rồi.
Lâm Bắc Thần cẩn thận phân biệt, tim bắt đầu đập nhanh.
Trên người hắn cũng chỉ có mũ giáp và quyền sáo.
Trong cái rương này có giáp ngực, hộ háng, miếng lót vai, bao cổ tay...
Không biết có đầy đủ hay không?
Lâm Bắc Thần lập tức lôi hết mấy thứ này từ trong rương ra, cẩn thận quan sát.
“Một hai ba bốn... tổng cộng mười cái.” Lâm Bắc Thần mang hết tất cả ra.
Theo thứ tự là cổ áo, giáp vai, giáp sáng màu, giáp hộ bụng, giáp hộ háng trước sau, đai khóa rồng vàng, giáp bảo vệ tay, giáp chân, giáp đầu gối, giày chiến dài.
Rất đầy đủ.
Cộng thêm quyền sáo và mũ giáp Lâm Bắc Thần nhận được trước đó, tổng cộng có mười ba món.
“Phát tài, phát tài rồi.”
Nước bọt Lâm Bắc Thần như muốn chảy ra ngoài.
Dựa vào những thứ trước đó, Lâm Bắc Thần ngay cả thần linh cấp thấp cũng có thể giết chết.
Có thể thấy được uy lực của bộ chiến giáp này.
Nếu tập hợp đủ, chẳng phải có thể chiến luôn thần linh cấp cao?
Thậm chí vận khí tốt, thiên thời địa lợi nhân hòa, có khả năng có thể đấu vật với cả Chủ thần.
Nhìn thoáng qua Kiếm Tuyết Vô Danh vẫn còn đang cắt bánh gato vách đá, Lâm Bắc Thần bất động thanh sắc bắt đầu luyện hóa.
Bởi vì đã có mũ giáp và quyền sáo luyện hóa mang theo, cho nên những bộ phận khác của giáp trụ trong nháy mắt đã cảm ứng được khí tức của “đồng bạn”, vù vù vù bay lên, chủ động bao trùm toàn thân Lâm Bắc Thần.
“Thiên mã, phì, là Đại Hoang Tọa Hoàng Kim Thánh Y, đến đây.” Lâm Bắc Thần hô lớn một câu.
Đinh đinh đinh đinh.
Giáp trụ tự động dán vào cơ thể hắn.
Trọng lượng đang gia tăng.
Rất nhanh, toàn thân Lâm Bắc Thần đều bị bao trùm bên trong giáp trụ màu vàng nhạt.
“Khụ khụ, hình như ta có cảm giác bị phong ấn.”
Lâm Bắc Thần vận chuyển thần lực.
Trong cơ thể hắn có Đại Hoang thần vị, giáp trụ cũng không bài xích hắn.
Cộng thêm trước đó đã có kinh nghiệm luyện hóa các bộ phận khác của giáp trụ, việc luyện hóa bây giờ đối với Lâm Bắc Thần mà nói đã là xe nhẹ đường quen.
Ước chừng một canh giờ sau.
Luyện hóa hoàn thành.
Giáp trụ không còn quá nặng nữa.
Mà mang đến cho hắn sức mạnh tăng phúc và đề kháng rất lớn.
“Nếu Phan Đa Tình còn sống, hắn chỉ có thể gãi ngứa cho ta.”
“Một thương toàn lực của Hoắc Tà chỉ sợ ngay cả một vết mờ trên bộ sáo trang Bất Hủ Chi Vương này cũng không để lại được.”
“Hơn nữa, tăng phúc đối với thần lực, sức mạnh còn gấp hai mươi lần.” “Nếu có thể nắm giữ thành thạo, tăng phúc còn có thể tăng lên.”
“Ngay cả Chủ thần...”
Lâm Bắc Thần nghĩ đến đây, cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
Hắn nhớ lại hình ảnh chiến đấu của Liệt Dương chủ thần, Thương chủ thần, Quắc chủ thần ở Hào Khốc thâm uyên chẳng khác nào tận thế. Lâm Bắc Thần cảm thấy, nếu quả thật gặp được Chủ thần, với sức mạnh của hắn bây giờ, đại khái không cách nào phát huy uy lực chân chính, sẽ bị chấn chết trong giáp trụ.
Cho nên, cũng đừng nghĩ xa vời quá.

Bạn cần đăng nhập để bình luận