Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2017: Rút kiếm giết người

“Sao?”
Kỳ Giang thấy không có ai, sắc mặt trầm xuống, roi ngựa trong tay giơ lên, liên tục chỉ mấy lần: “Ngươi, ngươi, ngươi, còn có người... các ngươi biến ra đây cho ta"
Người bị điểm tên đều là những thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi dung mạo thanh tú. Không ai dám phản kháng, cuối cùng nơm nớp lo sợ bước qua.
Người nhà của họ thì nhận được một cân nước và mười cái bánh.
“Không, ta không đi, ta không đi"
Một thiếu nữ có tư sắc nhất thất kinh giãy dụa, không ngừng lui lại: “Ta không bán, ta không phải"
Quần áo của nàng khá sạch sẽ, da thịt trắng nõn, gương mặt như vẽ, vừa nhìn là biết trước khi tai nạn giáng xuống, nàng hẳn sinh sống trong gia đình giàu có, nhưng hôm nay Phượng Hoàng lại gãy cánh, chật vật không chịu nổi.
Kỳ Giang nhìn chằm chằm thiếu nữ, cười lạnh nói: “Điều này không phải do người quyết định. Có ai không, kéo ra cho ta"
Mấy quân sĩ thủ thành lập tức như lang như hổ xông ra, muốn kéo thiếu nữ đi.
“Cha, cứu con"
Thiếu nữ thất kinh, liều mạng giãy dụa.
Nam nhân trung niên bên cạnh nàng không thể nhịn được nữa, đột nhiên ra tay. Ông cũng là người tu luyện võ đạo, thực lực đại khái là Lãnh chúa cấp 11. Nhưng vừa mới chống đỡ được mấy chiếu, ông đã bị đánh bại, máu me đầy mặt, hôn mê ngay tại chỗ, trường đao gác lên trên cổ.
“Không, đừng đánh nữa, ta đi, ta đi"
Thiếu nữ thanh lệ tuyệt vọng kêu khóc, lớn tiếng cầu khẩn: “Xin hãy tha cho cha của ta, đừng giết ông ấy. Ta đồng ý đi theo các ngươi"
“Hừ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt"
Kỳ Giang cười lạnh.
Một cân nước cùng với mười cái bánh được ném lên người nam nhân trung niên đang bị hôn mê. Lâm Bắc Thần bước về phía trước.
Dạ Thiên Lăng đã sớm chuẩn bị, vội vàng khẩn trương giữ hắn lại: “Đừng xúc động”
Lâm Bắc Thần quay đầu lại nhìn Dạ Thiên Lăng. Người sau ngữ trọng tâm trường nói: “Nhẫn nhịn"
Gương mặt Lâm Bắc Thần hiện lên sự không kiên nhẫn. Ta nhịn cái đầu người đấy. Chẳng lẽ ngươi muốn bốn kiếm tiền ba năm sau mới rời khỏi núi? Ta cũng không phải Long Vương miệng méo.
Nhưng vào lúc này, Tần chủ tế cũng âm thầm lắc đầu với Lâm Bắc Thần.
Vẻ không kiên nhẫn trên mặt Lâm Bắc Thần trong nháy mắt biến mất. Hắn mỉm cười, gật đầu với Dạ Thiên Lăng:
“Ngươi nói đúng"
Dạ Thiên Lăng cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm nhưng lại không nói nên lời.
Rất nhanh, Kỳ Giang ra lệnh cho kỵ sĩ thủ hạ đẩy mười thiếu nữ vào trong xe chở tù bằng gỗ.
“Đi!
Kỳ Giang cười to, giục ngựa quay đầu.
Trong nháy mắt quay đầu ngựa lại, hắn vô tình cố ý liếc qua người Tần chủ tế, đánh giá vài lần, lại nhìn Lâm Bắc Thần, khóe miệng nhếch lên, cũng không nói gì, sau đó giục ngựa rời đi.
Đám kỵ sĩ thuộc hạ cũng cười lớn, giục ngựa nghênh ngang rời đi, dẫn cỗ xe ngựa tiến vào trong thành.
Để lại mười gia đình giận mà không dám nói gì, nhìn chằm chằm con gái của mình dê vào miệng cọp, tay cầm nước và bánh mà lệ như suối trào.
“Ôi."
Bên cạnh truyền đến tiếng kêu đau đớn.
Lại có người thừa dịp nam nhân trung niên kia hôn mê mà muốn cướp đoạt nước và bánh trên người ông ta. Kết quả nam nhân trung niên đột nhiên mở to mắt, một quyền đánh bay hắn ra ngoài.
Những người muốn thừa cơ cướp nước và bánh cũng vội tản đi.
Nam nhân trung niên lau vết máu trên miệng, một hơi uống hết số nước, rồi ăn toàn bộ số bánh, dường như khôi phục được một ít khí lực, phủi phủi đất trên người, sau đó quay người rời đi thật nhanh.
“Chúng ta đi"
Lâm Bắc Thần nói.
Một đoàn người tiến lên. Sau khi nộp phí vào thành xong, mọi người thông qua đại môn hình chữ Nhân tiến vào khu sinh hoạt. Khu sinh hoạt này có thể gọi là nội thành.
Long Văn quân bộ đã chia khu vực này, lợi dụng các loại kiến trúc cao tầng trong Điều Châu thị, đẩy ngã hoặc xây dựng, xem đây là công sự phòng ngự. Quan sát từ trên bầu trời là một hình tròn rất lớn. Bên trong nội thành an toàn hơn rất nhiều.
Long Văn quân sĩ tuần tra qua lại, duy trì trật tự.
Người trên đường cũng nhiều hơn bên ngoài.
Một số cửa hàng vẫn còn đang kinh doanh, bán đa số đều là rau quả và nước, cùng với một số trang bị vũ khí, tiệm thuốc...
Khách mua hàng cũng không phải là nhiều.
Rất nhiều người làm công vội vàng trên đường phố.
Thần thái trước khi xuất phát rất vội vàng, phần lớn người đều xanh xao vàng vọt.
Đương nhiên cũng có người mặc áo tơ lụa, tiên giáp, trên cơ bản đều là người của Long Văn quân bộ, sĩ quan hoặc gia quyến.
Còn có mấy tửu lâu truyền ra mùi rượu thịt.
“Nơi nhà giàu sang phú quý, rượu thịt dư thừa đến nỗi bốc mùi xú uế."
Lâm Bắc Thần không nhịn được ngâm nửa câu thơ.
Đám người Dạ Thiên Lăng, Tạ Đình Ngọc cũng không cảm thấy điều gì.
Nhưng ánh mắt Tần chủ tế lại sáng lên, nhìn Lâm Bắc Thần lại thêm mấy phần sắc bén.
Đến một ngã tư đường, đám người Dạ Thiên Lăng tạm thời các từ đi mua những thứ cần thiết.
Bến cảng và mấy cửa hàng lương thực trong thành nội có hiệp nghị mua sắm lâu dài, có thể dùng giá hiệp nghị để mua thức ăn và tài nguyên.
Lâm Bắc Thần và Tần chủ tế “tùy ý đi dạo trong thành.
Một lát sau. Hai người đến trước một quán rượu cỡ lớn có tên là Túy Tiên Lâu. Quy mô của tửu lâu này là số một nội thành, ra vào đều là nhân vật đại phú đại quý hoặc cường giả võ đạo. Trong lâu náo nhiệt ồn ào, mùi rượu thịt bay ngào ngạt. Hiển nhiên là thực khách rất nhiều. Từ lầu một đến lầu sáu đều cửa sổ mở rộng, trong đó bóng người yểu điệu, tiếng oẳn tù tì chói tai chưa hề đứt đoạn.
Ngược lại cửa lầu bảy đóng chặt, ngẫu nhiên truyền ra tiếng cười oanh oanh yến yến, sau đó còn kèm theo tiếng khóc của nữ nhân không thể nghe được.
1137 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận