Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2005: Mở rương

“Nhìn không giống như bản đồ Thần giới.” Lâm Bắc Thần tiếp tục quan sát.
Trong đó có một hộc tủ còn bày biện áo tơi, áo vải, giáp da thú thô ráp, giày cỏ, giày da thú rách...
Còn có một số thạch mâu, dao gãy...
Đây đều là những thứ nguyên thủ nhất, không hề mang theo khí tức thần lực.
“Ta có cảm giác giống như bị lừa.”
Lâm Bắc Thần bất tri bất giác ôm kín mặt.
Bên trong kho vũ khí bí mật, ngoài trừ bức tường thần cách, những thứ còn lại dường như không đáng tiền.
Nói cách khác, dựa theo ước định ngay từ đầu với Kiếm Tuyết Vô Danh, hắn chỉ có thể đạt được những thứ rách rưới kia.
Tuy nhiên, nói đi thì phải nói lại, những thứ “rách rưới” đó cũng có chỗ cổ quái đáng để suy nghĩ cẩn thận.
Ví dụ như tấm bản đồ bằng da thú kia, cứng một cách lạ thường. Lâm Bắc Thần đã dùng khí lực rất lớn cũng không xé nó ra được. Cho dù là một thanh trúc, hắn cũng phải dùng mười thành khí lực mới có thể miễn cưỡng bẻ gãy.
Đừng nói là áo tơi gậy trúc, hay là da thú, cho dù là thần thiết thần kim, Lâm Bắc Thần cũng có thể bóp nát thành bùn.
Có thể thấy được, đặc điểm lớn nhất của những thứ đồ cổ rách rưới này chính là dùng bền. “Thật kỳ lạ! Để ta xem trong ngách kia có cái gì nữa không.”
Lâm Bắc Thần bước đến trước mặt một cái rương kim loại nằm trên cùng nhất của bốn cái rương.
Trên rương còn có một cái khóa lớn màu vàng rất lớn. Hắn đưa tay kéo một cái.
Cạch.
Khóa lớn màu vàng bị kéo đứt.
Hắn mở cái rương trên cùng nhất.
Vù!
Một luồng ánh sáng nhu hòa, ôn nhuận từ bên trong phóng ra.
Trong rương chứa chính là...
Lâm Bắc Thần thò đầu vào kiểm tra.
“Đây là... ngân.. bạc?”
Hắn ngẩn ra.
Phục trang đẹp đẽ, ngân quang lóng lánh.
Là từng thỏi bạc.
Có phải ta nhìn nhầm hay không?
Lâm Bắc Thần giống như phát mộng.
Hắn vội vàng nhắm mắt lại.
Nhất định vừa rồi cách ta mở mắt không đúng.
Một hai ba, một lần nữa mở ra nhìn.
Mẹ kiếp!
Tại sao vẫn là bạc?
Lâm Bắc Thần không tin.
Hắn đưa tay cầm một nén bạc bên trong.
Nặng thật.
Nó nặng không biết bao nhiêu lần so với nén bạc bình thường.
Năm ngón tay phát lực.
Trên nén bạc xuất hiện chỉ ấn.
“Thứ này chẳng lẽ không phải bạc, mà là một loại kim loại thần cấp ta không biết?” Lâm Bắc Thần cảm thấy hoài nghi.
Vẻ ngoài, màu sắc và tính chất giống bạc như đúc.
Nhưng trọng lượng và mật độ lại vượt xa bạc Đông Đạo Chân Châu.
“Này, cái thứ đồ chơi này là gì thế?”
Lâm Bắc Thần quay lại hỏi Kiếm Tuyết Vô Danh.
Cẩu nữ thần qua loa nhìn thoáng qua: “À, là Hồng Hoang Ngân.”
“Hồng Hoang Ngân? Là thứ gì?” Ánh mắt Lâm Bắc Thần sáng lên: “Có đáng tiền không?” “Cũng chỉ là bạc thôi.”
Kiếm Tuyết Vô Danh đương nhiên nói: “Thì cứ xem như vậy đi.”
Ánh sáng trong mắt Lâm Bắc Thần bị dập tắt.
Ta thấy các hạ cốt cách kinh kỳ, toàn thân trên dưới không chỗ nào là không thoát ra bá khí, tương lai nhất định trở thành bá chủ trong giới ăn mày.
Bá chủ trong giới ăn mày? Đó là loại người nào?
Ừm... thì vẫn là một tên ăn mày.
Thực tế cũng không phải phim truyền hình điện ảnh của Châu Tinh Trì.
“Thật sự là bạc?”
Lâm Bắc Thần im lặng một hồi, vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: “Thứ này ở Thần giới ngay cả rác cũng không bằng nhưng cũng có thể được xem là bảo vật của Đại Hoang Thần sao?”
“Ở Thần giới ngay cả rác cũng không tính nhưng nó chính là bảo bối ở giới khác.”
Kiếm Tuyết Vô Danh cũng không quay đầu lại: “Tóm lại, đồ vật có thể được Đại Hoang Thần hao tổn tâm cơ bảo tồn, nhất định là đồ tốt. Ngươi giữ lại đi, cuối cùng ngươi có cơ hội rời khỏi thiên địa này, ngươi tuyệt đối có thể dùng được.”
Lâm Bắc Thần cầm Hồng Hoang Ngân trong tay, rơi vào trầm tư. Một cảm giác không tốt lắm cứ quanh quẩn trong lòng.
Hắn luôn cảm thấy có chỗ nào không ổn.
Cẩu nữ thần không phải lại đang chơi xấu hắn chứ?
“Vậy những thứ rách rưới này thì sao?”
Lâm Bắc Thần lại chỉ vào đám áo tơi, giày rách, đao gãy trong hộc tủ: “Cũng là bảo bối giống Hồng Hoang Ngân?”
“Dĩ nhiên không phải.” Kiếm Tuyết Vô Danh khẳng định.
Lâm Bắc Thần hơi cảm thấy vui mừng: “Hẳn những thứ này mới thật sự là bảo bối?”
“Không.”
Kiếm Tuyết Vô Danh vô tình nói: “Đây mới chân chính là rác rưởi.”
Lâm Bắc Thần: “...”
“Đại Hoang Thần có phải não tàn hay không? Ông ta thu thập nhiều rác rưởi như vậy làm gì?”
Hắn có chút phát điên mà hỏi thăm.
Kiếm Tuyết Vô Danh dùng giọng điệu triết học hiếm thấy mà trả lời: “Đối với ngươi mà nói, đó là đống rác rưởi, nhưng đối với Đại Hoang Thần mà nói, có lẽ những thứ này còn trân quý hơn cả tính mệnh của ông ta thì sao.”
Lâm Bắc Thần: “...”
Cmn.
Hắn bạo tẩu.
“Ngươi nhất định đã biết từ trước ở đây chỉ toàn là một đống rác rưởi, cho nên ngươi mới ước định trước đó...”
Huyết áp của hắn tăng vọt. “Ngươi đừng nói như vậy.”
Kiếm Tuyết Vô Danh mỉm cười dịu dàng, nũng nịu nói: “Hảo ca ca, ngươi không phải còn ba cái rương chưa mở sao?”
Lâm Bắc Thần: “...”
“Ngươi nói bên trong ba cái rương còn lại có đồ tốt?”
Hắn ôm tâm lý may mắn hỏi Kiếm Tuyết Vô Danh.
“A, phiền chết đi được.”
Kiếm Tuyết Vô Danh không kiên nhẫn khoát tay: “Tự ngươi mở ra xem chẳng phải sẽ biết hay sao?”
Lâm Bắc Thần: “...”
Thái độ phục vụ như thế nào vậy?
Ta nhất định sẽ khiếu nại ngươi.
Lâm Bắc Thần mở cái rương thứ hai.
Không có ánh sáng.
Không có bảo khí.
Lâm Bắc Thần thăm dò.

Bạn cần đăng nhập để bình luận