Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2255: Một kiếm

Liễu Vô Ngôn tay cụt, râu tóc bay lên, một tay rút trường kiếm của một đệ tử Phi Kiếm Tông bên cạnh, kéo lại thân kiếm, một bước bước về phía trước.
Đoạn Ảnh Yêu Vương vứt thi thể Lãnh Xuyên xuống, u quang lấp lóe trong mắt, cả người quấn quanh sương độc màu xanh sẫm, đấu khí đoạn ảnh thôi động, toàn thân bành trướng sức mạnh cường đại.
Vù.
Kiếm quang lóe lên.
Trường kiếm bình thường trong tay Liễu Vô Ngôn phá không mà ra, đâm thẳng Đoạn Ảnh Yêu Vương.
Đoạn Ảnh Yêu Vương thôi động đấu khí, rít lên một tiếng, muốn phát động đấu kỹ Song Sinh Độc Nha nhưng chợt nàng ta lại cảm thấy cần cổ mát lạnh.
Trời đất quay cuồng trong tầm mắt.
Phù phù.
Cái đầu tinh xảo như vẽ, đến chết vẫn mang theo sự kinh ngạc không thể tin nổi rớt xuống khỏi cái cổ trắng nõn, rơi xuống nước sông đục ngầu, tóe lên bọt nước trắng xóa.
Chẳng khác nào một khúc gỗ mục hay đán vụn rơi xuống sông. Miểu sát.
Thân hình Liễu Vô Ngôn một lần nữa rơi xuống bờ bên cạnh. Lâm Bắc Thần hít vào một ngụm khí lạnh.
Mạnh... mạnh thật.
Một kiếm vừa rồi, hắn hoàn toàn không nhìn thấy rõ.
Quá nhanh.
Quá sắc bén.
Đây chính là đệ nhị cường giả Thanh Vũ giới hay sao?
Lâm Bắc Thần xem như học được một bài học.
Tiêu Bính Cam bên cạnh cũng há to miệng.
Lần đầu tiên hắn biết được thì ra lão già sư phụ họm hẹm này lại cường hãn đến như thế.
“Vớt thi thể Lãnh trưởng lão lên, nhanh, chúng ta phải tranh thủ thời gian... phốc.
Một câu Liễu Vô Ngôn còn chưa nói xong, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo. Ông vội dùng trường kiếm chống đất, giúp thân hình đứng vững lại.
Tiêu Bính Cam xông lên, muốn đỡ lấy sư phụ kính yêu của mình. Nhưng Lâm Bắc Thần đã đoạt trước.
“Liễu chưởng môn, ngươi không sao chứ? Ta có thuốc chữa thương.”
Lâm Bắc Thần vô cùng nhiệt tình, còn lấy ra mấy dược phẩm chữa thương.
Mặc dù đã bị gãy mất một cánh tay, nhưng lão đầu tử này vẫn còn cái đùi rất thô, nhất định phải ôm thật chặt.
“Không sao?
Liễu Vô Ngôn phun ra mấy ngụn máu, chậm rãi điều tức.
Lãnh Ngưng đã vớt thi thể của đại ca mình lên, cũng không hạ táng, muốn mang về Phi Kiếm Tông để an táng.
“Ngự kiếm, đi"
Dưới mệnh lệnh của Liễu Vô Ngôn, công cụ nhân Ngọc Vô Khuyết một lần nữa điều khiển phi kiếm mang mọi người phóng lên tận trời, biến mất bên trong bầu trời xanh.
Đám người Phi Kiếm Tông rời đi chưa được bao lâu, mấy chục thân ảnh cường giả Thú tộc rơi xuống bờ sông. Một người trong đó thân hình nhỏ gầy, thân người mặt chó, mái tóc dài màu nâu chải lệch, nhìn cực kỳ xấu, là cường giả thủ lĩnh của hơn mười cường giả Thú nhân kia.
Phong Khuyển Yêu Vương.
Một trong sáu cường giả cấp Tông sư dưới trướng cường giả cấp Lãnh chúa Thú nhân tộc Nghịch Kình Vương. Mặc dù thân hình nhỏ gầy nhưng tu vi đủ bước vào hàng ngũ cường giả hàng đầu các tộc Thanh Vũ giới, tuyệt không phải loại yêu vương còn chưa chen chân vào danh sách lục đại Tông sư đỉnh cấp Đoạn Ảnh Yêu Vương có thể so sánh.
“Tên ngốc Đoạn Ảnh này chẳng biết dây dưa gì cả, tự nhiên đối kháng chính diện Liễu Vô Ngôn, khiến cho vị Kiếm thánh Nhân tộc kia có cơ hội.
Trường phong thổi qua mái tóc lệch phân xấu xí của Phong Khuyển Yêu Vương.
Hắn nhếch nhếch cái mũi, ngửi nhẹ một cái, khí tức chung quanh tràn vào trong mũi. Hắn nhanh chóng xử lý, sử dụng thiên phú chủng tộc tái hiện lại hình ảnh trong đầu, sau đó liền biết được tất cả những gì đã phát sinh ở đây.
“Dám chống lại mệnh lệnh của ta, chết còn chưa hết tội.
Phong Khuyển Yêu Vương bất mãn nói: ‘Tên ngu xuẩn này làm hỏng kế hoạch của đại nhân, để Liễu Vô Ngôn đào thoát. Tốc độ phi kiếm của Phi Kiếm Tông cực nhanh, không tiện truy sát. Hy vọng bố trí chặn đánh ven đường có thể phát huy tác dụng. Đuổi theo.
Phong Khuyển nhất tộc là một trong số ít chủng tộc Thú nhân tộc Thanh Vũ giới am hiểu lùng bắt, đi săn, tốc độ cực nhanh.
Hơn mười thân ảnh biến thành lưu quang màu xanh, phá không biến mất ngay tại chỗ.
Hai ngày sau.
“Cuối cùng cũng đã đến.
Sau khi trải qua mấy chục lần bị chặn đánh và truy sát, đám người Liễu Vô Ngôn, Ngọc Vô Khuyết và Lâm Bắc Thần rốt cuộc cũng đã về đến sơn môn Phi Kiếm Tông.
Nhìn ngọn kiếm phong nguy nga giống như thần kiếm chèo chống thiên địa, tất cả mọi người đều thở phào một hơi.
Trên đường đi, bọn họ tổn thất hết mười đệ tử. Khi đến Triều Thiên Khuyết tham gia đại hội võ thuật có ba mươi sáu người, bây giờ còn sống trở về chưa đến mười người.
Trong đó bao gồm Khâu Thiên Cảnh vẫn còn đang hôn mê.
Nhưng bất luận như thế nào, rốt cuộc cũng đã trở về.
Sơn môn Phi Kiếm Tông tĩnh mịch tường hòa, sông núi cỏ cây đều rất hoàn chỉnh, không hề có dấu hiệu chiến đấu. Điều này khiến cho trái tim tất cả mọi người đang căng lên được thả lỏng.
Trở lại Phi Kiếm Tông, xem đây là căn cứ, phong tỏa sơn môn, mượn nhờ mấy trăm năm kinh doanh, có lẽ có thể đối kháng Ma tộc và Thú tộc.
Đây chính là hy vọng sau cùng.
Mọi người nhanh chóng leo lên sơn môn.
“Khoan đã.
Liễu Vô Ngôn đột nhiên lên tiếng, bước chân ngừng lại, sắc mặt ngưng trọng: “Không ổn, chúng ta đừng vào?
1313 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận