Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 3012: Song sát

“Lão sư"
Bạch Thiển Tuyết như vừa thức tỉnh từ trong cơn ác mộng. Vầng trán nàng đã lấm tấm mồ hôi.
"Ùm."
Một lão giả có mái tóc bạc phơ thưa thớt, dáng người còng xuống, chậm rãi bước ra từ trong hư không cách bởi một màn nước, đến bên cạnh Bạch Thiển Tuyết, nói: “Ngươi không nên sơ suất như thế.
Bạch Thiển Tuyết cúi người hành lễ: “Đa tạ ân cứu mạng của lão sư..” Vừa rồi nếu không phải có lão nhân này đột nhiên xuất hiện, nàng biết chắc bản thân sẽ bỏ mạng.
Lão nhân gật đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
“Người trẻ tuổi, lạt thủ tồi hoa?
Trong giọng nói của lão nhân nọ dường như có khí tức tuế nguyệt chảy xuôi.
“Ngươi muốn bảo hộ nàng?"
Lâm Bắc Thần giở giọng điệu hùng hổ dọa người. Trong lòng bàn tay của hắn, một đoàn khí lưu có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang chuyển động theo hình một cơn lốc. Đó là dao động năng lượng mà vừa nãy giao thủ với Bạch Thiển Tuyết tạo nên, bị hắn cưỡng ép dồn lại trong lòng bàn tay mới tránh để nhóm đặc vụ bị tác động đến và bị thương.
Bạch Thiển Tuyết nhìn thấy cảnh tượng này, con ngươi hơi co rụt lại.
Trong lúc đang va chạm một quyền mạnh nhất với mình, Lý Thiếu Phi còn thừa lực đi bảo vệ những người khác, để dao động năng lượng bùng phát không làm hủy hoại kiến trúc xung quanh...
Thực lực của kẻ này, đã vượt qua nàng. Lúc này, trong lòng Bạch Thiển Tuyết mới xuất hiện sự kiêng kị, trong lòng hơi động, nói: “Lão sư, người này ngang tàng hống hách, có thù tất báo, đã động sát tâm với ta, không bằng hãy diệt trừ"
Lão nhân nhìn về phía Lâm Bắc Thần, giống như đang ban tặng, nói: “Người trẻ tuổi, đã nghe thấy chưa? Ngươi không nên trêu chọc vào đồ đệ của ta, vậy nên... Ngươi tự sát đi"
Lâm Bắc Thần không nổi giận, hỏi: “Ngươi lại là ai nữa vậy?"
“Tên tuổi của lão hủ đã mai một, phủ bụi trong tuế nguyệt rồi, không nhắc đến cũng được. Giọng điệu của lão nhân không nhanh không chậm, như thể một người chết bò ra từ dưới lớp đất vàng. Nhưng uy áp mà lão nhân nọ tỏa ra lại khiến cho trong lòng mỗi đặc vụ có mặt tại đây đều như bị một ngọn Thái Cổ Thần Sơn đè nặng.
“Hóa ra ngươi là hạng người vô danh"
Lâm Bắc Thần vừa động tâm niệm. Một nửa đại thụ ở phía xa lại lần nữa bị Kiếm Quang Phẫu vô hình cắt thành một chiếc quan tài gỗ, đùng một tiếng, rơi xuống trước mặt lão nhân, hắn nói: “Nếu tên tuổi đã chìm sâu giữa tuế nguyệt, vậy hãy chôn cùng thân thể mục nát này đi. Vẫn là câu nói kia, ngươi tự mình chui vào, hay để ta nhét ngươi vào?"
Lão nhân bật cười.
“Đã rất rất lâu rồi, không có ai dám nói chuyện như thế với lão hủ. Nhớ ngày ấy...
Hình như hắn có hứng thú kể chuyện.
Nhưng Lâm Bắc Thần lại không có hứng nghe.
Hắn lại lần nữa tung ra một quyền.
“Loại lời thoại kịch bản nhị lưu thế này, lão tử đã nghe chán từ lâu rồi."
Sức mạnh từ một quyền này còn mạnh mẽ hơn nhiều so với lần giao thủ trước với Bạch Thiển Tuyết, khiến sắc mặt nàng đại biến, sự kiêng kị trong lòng và sát ý càng điên cuồng tăng vọt lên.
Đã kết thù với kẻ này, tuyệt đối không thể chừa lại đường sống.
“Lão sư, xin hãy tru sát Lý Thiếu Phi giúp ta.
Nàng quát to.
Lão nhân cười ha hả, năm ngón tay như đóa sen nở rộ, nhẹ nhàng vươn tay ra chộp lấy.
Không có bất kỳ dao động năng lượng nào.
Nhưng lại có lực lượng pháp tắc vô hình đang phun trào.
Một chuyện thần kỳ như xuân phong hóa vũ xảy ra.
Tất cả uy lực và năng lượng từ một đấm kinh động lòng người đủ để chôn vùi cả tinh trần, thật sự bị hóa giải thành vô hình chỉ trong nháy mắt.
Cảnh tượng này khiến trong lòng Bạch Thiên Tuyết vui sướng vô cùng. Được rồi.
Thực lực của hai người quả nhiên ở cảnh giới tầng cấp khác biệt.
Một khi lão nhân đắc thủ, thần sắc bình thản, khí chất lỗi lạc cười nhạt, giống hệt như trích tiên nhìn từ trên cao nhìn xuống, nói: “Quyền pháp cương mãnh có thừa, nhưng quyền ý quá kém. Người trẻ tuổi này, nếu như ngươi chỉ có một ít khis lực này, vậy.."
Lời còn chưa dứt. Hàn quang lóe sáng.
Thân ảnh cầm kiếm của Lâm Bắc Thần xuất hiện bên người lão nhân như quỷ mị. Trong nháy mắt khi chạm vào nhau, một đường kiếm quang mà mọi người đều nhìn thấy được lướt qua cổ lão nhân.
“Nói nhiều quá.
Lâm Bắc Thần xoay người, bàn tay khẽ phẩy phẩy một cái. Gió thoảng thổi qua.
Ầm.
Một vết cắt xuất hiện ở trên cổ hắn, cái đầu bạc phơ to như thế lăn xuống từ trên cơ thể già nua, trùng hợp vừa đúng lọt vào trong quan tài gỗ mới tinh.
Thân thể già nua gầy còm đứng tịa chỗ.
Chỗ chém đứt như cọc vuông góc ở cây già.
Trong cơ thể của hắn đã không còn máu tươi nữa.
“Mời hạng người vô danh nhập quan Lâm Bắc Thần trở tay đẩy.
Cơ thể già nua đổ vào trong quan tài gỗ.
Phanh.
Nắp quan tài được đậy lên.
Trong ngoài đại sảnh hoàn toàn im ắng.
Lâm Bắc Thần ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Thiển Tuyết. Ngươi sau lập tức rùng mình, sợ hãi khó tả.
Không thể nào.
Tuyệt đối không thể.
Lão sư chính là người được xưng là tiếp cận gần đến Thủy tổ nhất ngày xưa, dù khí huyết có suy bại cũng không phải là một người mà Tân tổ bình thường có thể đối chọi lại, sao chỉ chớp mắt đã chết vì nhát kiếm bổ xuống của Lý Thiếu Phi?
Bạch Thiển Tuyết ngây người.
“Tiểu thư đi mâu?
Ba người còn lại trong số bốn nữ tử đeo kiếm cùng nhau tuốt kiếm khỏi vỏ, điên cuồng lao vào Lâm Bắc Thần.
Bạch Thiển Tuyết cứ như mới tỉnh lại từ trong mơ.
Trong nháy mắt, nàng hóa thành vệt sáng, bỏ chạy không thèm quay đầu lại.
Lâm Bắc Thần chém ra một nhát.
Ba người nữ hầu đeo kiếm trong nháy mắt bị chiến bạo. Chỉ chốc lát sau, hắn hóa thành kiếm quang bay đi.
Chỉ nháy mắt sau đó, đi rồi lại trở về.
Trong tay Lâm Bắc Thần còn kéo theo thi thể cứng ngắc của Bạch Thiển Tuyết. Hắn đi đến trước chiếc quan tài gỗ đầu tiên, tiện tay ném vào giống như ném đi một túi rác.
1271 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận