Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2113: Lại gặp mặt

Một vết kiếm hình chữ z xuất hiện bên trên trận kén màu lam.
Thiếu nữ nhẹ nhàng thoát khốn.
Kiếm mang như điện đâm về phía người thần bí.
Người thần bí gầm nhẹ một tiếng, hai tay đẩy về phía trước.
Một đại thuẫn màu lam ngưng kết trước người.
Đinh.
Kiếm mang điểm kích vào mặt thuẫn, sau khi dừng lại một chút thì nhanh chóng nổ tung thành đốm lửa.
Thủy tinh trên đại thuẫn màu lam xuất hiện vết rạn như mạng nhện, bành một tiếng, ầm ầm nổ tung.
Phốc.
Người thần bí há miệng phun ra một huyết tiễn.
Hai tay của hắn máu me đầm đìa, lộ ra xương trắng. Thật đáng sợ.
Trong Thần Vương quân lại có thần ma đáng sợ như vậy sao?
Trong lòng hắn cảm thấy kinh hãi, thân hình nhanh chóng lui lại, đỉnh đầu hiện ra một luân bàn xoay tròn màu xanh thẳm.
Đường kính luận bàn nửa mét, tạo hình lam ngọc, chia thành chín tầng, mỗi tầng có vô số trận văn nhỏ bé giống như sợi tóc, nhìn thần bí vô cùng.
Luân bàn xoay tròn.
Lam quang lấp lóe, thân luân bàn rủ xuống làm quang như tơ lụa, bao phủ hắn và mẹ con Sở Cửu Nhất lại.
Ba người cùng nhau truyền tống ra ngoài ngàn mét.
Tuy nhiên, hắn truyền tống nhanh, thiếu nữ có mái tóc màu đỏ truy kích cũng nhanh không kém.
Chỉ trong nháy mắt lam quang hoàn thành truyền tống, thiếu nữ có mái tóc dài màu đỏ đã xuất hiện cách bọn họ ba mét.
“Nếu ngươi không muốn nói, vậy ta sẽ giết người"
Âm thanh thiếu nữ lãnh khốc.
Nàng ta đưa tay, một luồng kiếm quang đâm thẳng mi tâm người thần bí.
Kiếm ý mãnh liệt khóa chặt người thần bí, khiến cho hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn một kiếm chậm rãi đâm về phía mình mà không cách nào động đậy hay có bất kỳ một phản kháng hữu hiệu nào.
“Đừng mà.."
Sở Cửu Nhất hô to, vô thức đưa tay muốn chộp lấy một kiếm đang đâm tới.
Những bàn tay vừa mới chạm đến thân kiếm, lập tức bị kiếm ý vô hình đánh trúng, nổ tung thành một chùm huyết vụ, bàn tay biến mất từ cổ tay. Mắt thấy mũi kiếm sắp đâm vào mi tâm người thần bí.
“Tiểu Bạch, chúng ta lại gặp nhau rồi"
Một giọng nam nhân vang lên.
Lưỡi kiếm đang tiến đến rốt cuộc khó mà tiến thêm một bước.
Người thần bí và Sở Cửu Nhất chỉ cảm thấy hoa mắt, một thân ảnh áo trắng thon dài quỷ mị xuất hiện trước mặt bọn họ, ngăn lại một kiếm trí mạng kia.
Thếu nữ có mái tóc dài màu đỏ đã thối lui đến ngoài năm mươi mét, gương mặt trứng ngỗng lúc nào cũng lạnh lẽo đã xuất hiện vẻ khác lạ.
Người áo trắng đương nhiên là Lâm Bắc Thần. Thật ra, hắn đã đến được mười mấy hơi thở. Thời khắc mấu chốt hắn mới ra tay, chủ yếu là muốn trong bóng tối nhìn xem thủ đoạn cùng lại lịch của nhân vật thần bí kia.
Hiện tại, hắn đã nhìn ra được một chút.
"Hắn là bằng hữu của ta."
Lâm Bắc Thần nhìn thiếu nữ có mái tóc dài màu đỏ: "Tiểu Bạch, ngươi có thể nể mặt ta không?"
Thiếu nữ này chính là Bạch Khâm Vân mất tích đã lâu.
So sánh với lần chia tay trước đó, ngoại trừ thực lực chênh lệch, điểm khác biệt lớn nhất là, đằng trước của Bạch Khâm Vân đã trở thành sân bay.
Sân bay hở ra, một lần nữa biến thành dãy núi dốc đứng. Công chúa biến thành biến thành sơn dân nghèo khó.
Thành ra, khôi phục thực lực, ý chí cũng khôi phục sao? Lâm Bắc Thần âm thầm chửi bậy trong lòng.
Đồng thời, hắn cũng phát giác được, khí tức Bạch Khâm Vân trước mắt có chút kỳ dị, khí chất cũng hoàn toàn khác biệt ngày trước, giống như đổi thành một người khác.
Ngay cả tướng mạo dường như cũng phát sinh một chút tinh vi không dễ dàng phát hiện được.
Lần đầu tiên hắn gặp Bạch Khâm Vân, chẳng qua chỉ cảm thấy khí chất của nàng lạnh lẽo, là loại lạnh khiến người ta tránh xa ngàn dặm, còn khí chất của Bạch Khâm Vân trước mắt là âm lãnh lăng lệ, một loại vênh váo hung hăng, bên trong mang theo sự trêu tức.
"Thì ra là bạn học Bắc Thần"
Bạch Khâm Vân mỉm cười, biểu hiện giống như gặp lại bạn cũ: "Mặt mũi đương nhiên có thể cho... Chỉ là bạn học Bắc Thần, người biết hắn là ai sao?"
Lâm Bắc Thần đáp: "Đại khái đã đoán được"
Hắn nhìn về phía Sở Cửu Nhất: "Ngươi có phải họ Sở hay không?"
Sở Cửu Nhất vì cứu người thần bí mà một bàn tay bị nát, lúc này nàng đang đau đến diện mục vặn vẹo. Nàng đột nhiên nhìn thấy một luồng ánh sáng màu xanh thẳm rơi xuống bàn tay bị đứt của nàng, một cảm giác mát lạnh tê dại truyền đến. Chỉ một hai hô hấp, bàn tay của nàng đã triệt để khôi phục.
"Ngươi... Làm sao người biết?"
Sở Cửu Nhất mở to hai mắt, khó có thể hiểu được nhìn Lâm Bắc Thần. Nàng không quen Lâm Bắc Thần.
Nhưng trực giác nói cho nàng biết, thiếu niên anh tuấn áo trắng trước mắt hẳn là một người tốt.
"Bởi vì người rất giống một người"
Lâm Bắc Thần thở dài một hơi: "Người kia cũng họ Sở, cũng có một đứa con gái lớn như vầy"
Biểu hiện của Sở Cửu Nhất có chút mờ mịt.
Lâm Bắc Thần nhìn về phía người thần bí: "Tần Thụ, ngươi còn muốn ẩn tàng tới khi nào?"
Thân hình người thân bị chấn động, im lặng một lát, hắn mới không tình nguyện mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Làm sao người nhìn ra được?"
Hắn đưa tay tháo mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra một gương mặt trắng nõn gầy gò.
Nếu như không phải Lâm Bắc Thần khắc sâu ký ức đối với tướng mạo của Tần Thụ, nói không chừng hắn thật sự không cách nào nhận ra, một người có gương mặt trắng nõn gầy gò trước mắt lại là chủ Ma Nguyên Trai Tần Thụ.
Càng không phải cặn bã nam bỏ mặc vợ con Tần Thụ.
Thời gian đã lâu không gặp, Tần Thụ đã gầy đi.
Gầy xuống, ngũ quan của hắn trở nên tuấn dật.
So sánh với diện mạo béo ụ lúc trước có sự chênh lệch cực lớn.
Không còn là loại ông chủ nhà giàu, đôi mắt xanh lạnh thấu xương, cả người toát ra một loại khí chất khôn khéo sắc bén như trước.
Xem ra “mập là tiềm lực”, câu nói này đa số thời điểm đều là chân lý.
"Khi còn ở Thần giới, ta đã có một số suy đoán, chẳng qua ta không có chứng cớ xác thực, âm ảnh thích khách chính là ngươi?"
Lâm Bắc Thần nhìn Tần Thụ: "Dù sao ngoại trừ ngươi, còn có ai có thể thống hận Liệt Dương thần tộc, không tiếc hết thảy ám sát người Liệt Dương thần tộc chứ?"
Tần Thụ không nói gì.
Lâm Bắc Thần lại nói: "Lúc ấy ta hoài nghi âm ảnh thích khách chính là ngươi, đã từng trong bóng tối điều tra qua, đáng tiếc không tìm được manh mối. Ta đã ghi nhớ thần thông “Âm ảnh nhảy vọt”, chỉ tiếc về sau người biến mất khỏi Thần giới, lại không nghĩ rằng người lại tới Đông Đạo Chân Châu"
1286 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận