Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2293: Không phải ta

“Là ngươi?"
Lâm Bắc Thần kinh ngạc hô lên.
“Không phải ta..."
Đối phương đáp.
Lâm Bắc thần: “.."
Ta cmn hơi không tin rồi đấy. Âm! Kinh lực từ giữa lòng bàn tay của hai người đồng thời bất ngờ bộc phát. Cơ thể lùi thụt về phía sau, phải tự lùi lại phần mình. Lúc này, Lâm Bắc Thần đã hiểu vì sao khi tiếp xúc với chương này lần đầu tiên, bản thân lại cảm giác được lực lượng ẩn chứa trong bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp kia lại kém xa so với lực lượng kinh khủng khi đánh giết Liễu Vô Ngôn trước đó.
Bởi vì Cẩu nữ thần lưu thủ. Nàng sợ sẽ đánh chết mình. Đang cố tình nhường chiếu.
Cẩu nữ thần này đúng là xem thường người khác mà.
Kết quả lại bị lực lượng cấp bậc lãnh chúa trong tay trái của mình làm bị thương.
Đến lần ra chiêu sau đó mới ngang bằng với mình.
Rồi lại bởi vì đánh mất tiên cơ mà bị mình “hất tung”
lộ mặt thật. Phịch.
Thân thể rơi xuống đất.
Đường hoa văn tử kim sắc trên người Lâm Bắc Thần nhanh chóng giảm đi.
Mà Kiếm Tuyết Vô Danh ở phía đối diện, tủ sắc mờ ảo trên người lại lần nữa lượn lờ, che đậy dung nhan xinh đẹp tuyệt thế kia.
Trong phút chốc, bầu không khí chìm vào trầm mặc.
Trong đầu Lâm Bắc Thần có quá nhiều tin tức hiện lên, rất nhiều chi tiết mà trước đây mình không để ý đến tuôn ra, một vài điểm nghi hoặc bị bản thân xem nhẹ cũng đã được giải đáp trong nháy mắt.
Liên quan đến thân thế của Kiếm Tuyết Vô Danh, hắn chỉ biết đó là người đến từ thế giới Hồng Hoang.
Nhưng trong thế giới Hồng Hoang đó, rốt cuộc nàng thuộc về thế lực nào, hoặc nói xuất thân lai lịch của nàng là gì thì nàng chưa bao giờ nhắc đến. Nhưng bây giờ nghĩ lại, có thể chạy trốn đến Đông đạo Trấn Châu Thần giới, làm gì có người bình thường nào có thể làm được?
Mơ hồ nhớ lại thì Cẩu nữ thần đã từng nói nàng bị đuổi giết, nên phải đi chạy nạn.
Bị kẻ nào truy sát?
Nàng cũng chưa từng nhắc đến.
Sau khi đến Thanh Vũ giới, kết quả kiểm tra huyết mạch còn kết luận là “Khuyết Hám cấp”.
Ngọc Vô Khuyết đã từng nói rằng “Khuyết Hám cấp”
cực kỳ hiếm có, mức độ hiếm có này không kém gì huyết mạch Thần Thánh Đế Hoàng của mình.
Lúc đó, tất cả mọi người đều không chú ý đến.
Nhưng nếu Kiếm Tuyết Vô Danh không phải là nhân tộc thì sao? Không hề có một ai cân nhắc đến điểm này. Rồi tiếp theo sau đó, Cẩu nữ thần này vẫn luôn đi sớm về muộn, thần thần bí bí không biết làm gì. Ban đầu Lâm Bắc Thần nghe được tin tức trưởng lão Phi Kiếm tông bị cướp, còn tưởng là nàng phạm vào bệnh cũ. Bây giờ xem ra nàng cũng chẳng đơn giản.
Bản thân Lâm Bắc Thần cần “tiền”
để bật hack.
Còn Kiếm Tuyết Vô Danh ăn cướp để làm cái gì chứ?
Nhất là vào khoảng thời gian này, nàng nói mình đục nước béo cò ở dãy núi Vân Quyển, nhưng thật sự đang làm gì thì ai biết?
Vả lại, Lâm Bắc Thần còn nghĩ đến một điều khác.
Lưu Uyên Tinh Lộ vẫn luôn hòa bình vô sự, Ma tộc lại không có thành tựu, bị đuổi giết chèn ép, chuyển sang trạng thái sống ẩn. Nhưng tại sao hết lần này đến lần khác, khi đám người bọn hắn đến Thanh Vũ giới thì Ma tộc cự phách “Phần Thiên Vực chủ”
đột nhiên lại phát điên, gây nên chiến tranh?
Có lẽ là trùng hợp thôi.
Nhưng lỡ như không phải thì sao?
Nghĩ lại cẩn thận thì quá đáng sợ.
Lâm Bắc Thần nhìn Cẩu nữ thần ở đối diện, đột nhiên cảm thấy có hơi xa lạ.
Có lẽ mình chưa thật sự hiểu rõ nàng.
Đột nhiên hắn cảm thấy hơi tức giận.
Không phải vì Cẩu nữ thần là Ma tộc mà tức giận.
Hắn tức giận vì bản thân mù quáng không biết gì.
Trong cảm xúc tức giận còn kèm theo một loại tâm trạng kỳ lạ khác. Hơi nhói đau. Giống như trái tim bị siết chặt. Giữa thiên địa, tiếng gió thổi vi vu.
Vô số ánh mắt lập tức tập trung vào hai người.
Tim mọi người đều sắp dâng lên đến cuống họng, mong chờ hai người giao thủ, chính miệng nói ra kết quả thắng bại.
“Một chưởng này, hình như ta đã nhận đòn rồi"
Lâm Bắc Thần trực tiếp triệu hồi ra “Bất Hủ Chi Vương Sáo Trang che đậy cơ thể, nói: “Sứ giả đại nhân, ngươi chắc hẳn sẽ thực hiện lời hứa của mình chứ nhỉ?"
Ở phía đối diện.
Toàn thân Kiếm Tuyết Vô Danh đều bao phủ trong ma khí tử sắc mờ mịt, che mất dáng vẻ khuôn mặt.
“Trong vòng ba ngày, Thánh tộc sẽ hoàn toàn rút khỏi Thanh Vũ giới... Đáp án này của ta, Lâm lãnh chúa có hài lòng chăng?"
Nàng không hề dây dưa dài dòng chi nhiều.
Trời đất?
Lâm Bắc Thần không ngờ, Cẩu nữ thần vậy mà lại dứt khoát như thế. Hắn còn hỏi gì được nữa...
Tiếp đó lại nghe thấy giọng nói thản nhiên trêu ngươi của Kiếm Tuyết Vô Danh, thanh âm rõ ràng quanh quẩn trong thiên địa, hỏi hắn: “Chỉ là ta rất tò mò, người mang lực lượng ma khí hư không như ngươi, hiện giờ rốt cuộc được tính là Nhân tộc, hay là Thánh tộc đây?"
Mọe nó!
Cẩu nữ thần này đang làm cái gì thế. Lâm Bắc Thần váng cả đầu.
Nhưng Kiếm Tuyết Vô Danh không cho Lâm Bắc Thần cơ hội mở miệng, thân hình hóa thành ma khí tử sắc bay đi, phiêu tán trong gió núi, trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Còn trên vách đá Đoạn Phong kia, Vũ Văn Tú Hiền khẽ thở phào một hơi, quay người rời đi.
Đám người Ma tộc tụ tập lại với nhau trên khắp cả ngọn núi chờ đợi thời khác mang tính lịch sử này đều lâm vào trầm mặc dài đằng đẵng.
Kết thúc rồi.
Cuộc chiến Đoạt Thiên đã triệt để kết thúc bằng phương thức này rồi. Lâm Bắc Thần đứng tại chỗ, cảm thấy có chút gì đó không chân thực. Còn đám cường giả Nhân tộc khắp tứ phương, Thành chủ đều đang reo hò thì lại vô cùng chân thực, tựa như hồng thủy đổ vỡ đê, càn quét khắp toàn bộ dãy núi Vân Quyển. Làn sóng reo hò đó liên tục quanh quẩn, lan ra khắp mấy ngọn núi, tựa như nước biển đổ xuống, lấp đầy mỗi một tấc không gian nơi núi non này. 1229 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận