Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2017: Dung hợp Thần Vị

Lâm Bắc Thần cười lạnh trong lòng.
Ta chẳng quan tâm ngươi kiêu ngạo bất tuần, chẳng quan tâm ngươi là bạch nhãn lang, sau khi dung hợp thần vị của ta, ngươi phải ngoan ngoãn như chó cho lão tử.
Nếu thái độ của ngươi trung tâm ngay từ đầu thì không sao, nhưng nếu ngươi ôm tâm thái lừa gạt chiếm tiện nghi mà đến, ngươi cũng đừng trách Lâm Bắc Thần ta không biết làm người.
Cứ tiếp tục như vậy.
Trong vòng một ngày, Lâm Bắc Thần liên tục thu được trọn vẹn hai trăm mười tòng thần.
Trong đó có thiếu niên anh tài, có người thành danh thế hệ trước, có chiến sĩ phẩm tính tuyệt hảo, nhưng cũng có ác đồ tiếng xấu xảo trá.
Mặc kệ là ai, chỉ cần đến, chỉ cần có tiềm lực nhất định và chiến lực, hắn đều nhận. Người bên ngoài xem ra, hắn quả thật có chút bụng đói ăn quàng.
Mãi cho đến khi mặt trời xuống núi, Lâm Bắc Thần còn chưa kết thúc “thông báo tuyển dụng” của mình.
“A? Là các ngươi?”
Lâm Bắc Thần lười biếng nằm trên thần tọa, nhìn thấy ba thân ảnh bước đến, gương mặt không khỏi hiện lên sự ngạc nhiên.
Tiểu đội thần hỏa trùng.
Trong vòng thi đấu thứ hai của giải thi đấu thần tuyển, hắn đã gặp được ba huynh muội này.
Một thiếu niên, hai tỷ muội sinh đôi.
“Tham kiến miện hạ.”
Ba người cùng nhau quỳ xuống đất hành lễ.
“Đứng lên đi.”
Lâm Bắc Thần chậm rãi bắt chéo chân, nhưng vẫn nửa nằm nửa ngồi như cũ: “Không nghĩ đến lại gặp ba người các ngươi trong tình huống này. Các ngươi tên gì?"
Thiếu niên đứng dậy, cất cao giọng nói: “Tiểu nhân tên Đoạn chương, hai đứa em gái tên Đoạn Cự và Đoạn Canh.”
Đoạn Chương?
Đoạn Cự và Đoạn Canh?
Tên rất hay.
Lâm Bắc Thần không biết nên khóc hay nên cười. Hắn lấy điện thoại mở tín hiệu wifi. Quả nhiên rất nhanh đã tìm được tên của ba người.
Giá trị tín hiệu rất đầy đủ.
Xem ra, ngày đó hắn cứu huynh muội bọn họ cũng xem như kết một đoạn thiện duyên. Có thể dùng.
Lâm Bắc Thần bắt đầu lựa chọn thần vị thích hợp cho ba người trong kho của mình.
Ba huynh muội Đoàn thị xem như một nửa người quen, cộng thêm tín hiệu wifi đầy đủ, có thể tính là ba khối ngọc thô.
Đãi ngộ tất nhiên khác biệt với đám lính tôm tướng cua vớ vẩn khác.
Lâm Bắc Thần không ngừng tìm kiếm trong rương chăn nuôi sủng vật của ứng dụng Bộ Tróc Tiểu Kỳ Diệu.
“Ba cái này.” Hắn rất nhanh đưa ra lựa chọn.
Ba quả cầu phong ấn xuất hiện trước mặt ba huynh muội Đoạn Chương.
Ba huynh muội quần áo rách nát, thần sắc tiều tụy ngây ra.
Sau đó, cả ba quay lại nhìn nhau.
Sau đó, cả ba cùng nhìn Lâm Bắc Thần.
Chị em song sinh Đoạn Cự lắc lắc vạt áo ca ca, giống như thỏ con sợ hãi, ánh mắt nhìn Lâm Bắc Thần.
“Chúng ta... thông qua xét duyệt rồi?”
Giọng nói của Đoạn Canh giống như một con nai con tràn đầy cảnh giác, đứng sau lưng ca ca, trong giọng nói mang theo sự kinh hỉ, nhút nhát hỏi.
“Đương nhiên.”
Lâm Bắc Thần mỉm cười.
Hắn chậm rãi bước xuống từ thần tọa, toàn thân tắm trong ánh kim quang nhàn nhạt, trong giọng nói mang theo sự uy nghiêm ôn hòa: “Ta hy vọng có thể trăm phần trăm tín nhiệm các ngươi. Các ngươi cho rằng mình có đáng giá tín nhiệm hay không?”
Ba huynh muội giật mình.
Tín... tín nhiệm sao?
Người trước mắt chính là Chủ thần cao cao tại thượng.
Còn ba huynh muội bọn họ ở Thần giới có thể nói là tràn ngập nguy hiểm.
Mười ngày trước, một vị thần linh dưới trướng Khoáng Thạch chi chủ muốn ép nạp hai chị em sinh đôi Đoạn Cự, Đoạn Canh làm thiếp nhưng bị từ chối, sau đó cả ba bị đối phương từng bước bức bách, bày ra cạm bẫy hãm hại, trở thành “tội phạm truy nã”.
Mắt thấy đã cùng đường mạt lộ, hôm nay bọn họ được ăn cả ngã về không tiến vào Kiếm Thần Điện, hy vọng thử thời vận cuối cùng.
Thật ra, ba huynh muội đối với việc trở thành thần linh không ôm hy vọng quá lớn.
Dù sao, bây giờ Thần giới rung chuyển, trình độ trân quý của thần vị tăng vọt so với trước đây không biết bao nhiêu lần.
Bọn họ không cho rằng mình có thể đạt được cơ duyên này.
Ba người chỉ hy vọng có thể gặp được Kiếm Tiêu Dao, khẩn cầu che chở. Dù sao, trước đó bọn họ đã từng gặp mặt một lần.
Không nghĩ đến, còn chưa kịp nói rõ ý đồ đến đây, Kiếm Tiêu Dao, không, bây giờ hẳn là Kiếm miện hạ đã trực tiếp ban cho bọn họ thần vị, còn nói rằng “ta hy vọng có thể tín nhiệm các ngươi trăm phần trăm”.
May mắn có thể nói là từ trên trời giáng xuống.
Hạnh phúc có đôi khi đến một cách đột ngột như vậy.
Đột nhiên.
Đoạn Chương thở ra một tiếng, sau đó quỳ xuống.
“Miện hạ trước có ân cứu mạng, bây giờ lại có ân tái tạo, huynh muội chúng ta chỉ sợ đời này khó mà báo đáp.”
Hắn cúi thấp đầu, trán chạm đất, rơi lệ nói: “Tiểu nhân nguyện ý quên mình phục vụ vì miện hạ.”
Hai tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi cũng quỳ xuống, dịu dàng nói: “Nguyện vì miện hạ quên mình phục vụ.”
Lâm Bắc Thần đưa tay, thần lực lăng không đỡ ba người dậy: “Ta nhận các ngươi, ban cho các ngươi thần vị là muốn các ngươi còn sống làm việc cho ta, không thể động một chút là nhắc đến chữ chết. Đúng rồi, nhìn các ngươi giống như chạy nạn, có phải các ngươi đã gặp phiền phức gì hay không?”
“Không dám lừa gạt miện hạ, chúng ta bị Hắc Nham thần nhân truy sát.”
Đoạn Chương thuật lại tao ngộ của ba huynh muội một lần, không dám giấu diếm một tơ một hào.
Lâm Bắc Thần nghe xong, trong lòng không khỏi cảm khái. Quang minh Thần giới không thể chiếu rọi đến thần dân tầng dưới chót cần nó nhất, giống như lúc trước, khi phụ thân thiếu nữ quán rượu Hàn Lạc Tuyết bị mưu hại bỏ mình, đội chấp pháp cũng vô pháp chủ trì công đạo cho cô nhi quả mẫu các nàng.
“Các ngươi ở lại đây, dung hợp thần vị, sau đó tự mình báo thù.”
Lâm Bắc Thần nói: “Ta sẽ phái người giúp các người, gặp cấp trên sớm một chút cũng tốt. Lão Sở, ngươi dẫn bọn họ đến Dung Thần Lâu. Từ nay về sau, bọn họ là thuộc hạ trực thuộc ngươi.”
“Vâng.”
Sở Ngân xuất hiện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận