Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 3096: Bái sư

“Đế ngươi quỳ gối ở đây đã là vinh hạnh của ngươi rồi.
Lâm Bắc Thần thản nhiên nói.
Nói xong, hắn quay đầu thoáng nhìn qua mấy tên Hắc Ám Thu Cát Giả. Không cần nhiều lời.
Không cần uy hiếp.
Tất cả đám người Hắc Ám Thu Cát Giả đồng loạt quỳ gối xuống trong chớp mắt. Trán cúi chạm đất, hoàn toàn không dám để lộ ra dấu hiệu phản kháng nào.
Lâm Bắc Thần đứng trước quan tài, thản nhiên hỏi: “Nói đi, các ngươi làm thế nào mà tạo ra được thứ gọi là án phản quốc? Tên gián điệp từ nghịch tặc Bắc Thần bị các ngươi bắt được, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Chắc hẳn không phải là người của Quân đoàn Bắc Thần. Nhưng Lâm Bắc Thần vẫn cần phải hỏi cho rõ ràng. Nếu thật sự đúng là người của Quân đoàn Bắc Thần... thì phải nghĩ cách cứu viện ngay.
Trong lòng Hầu Vũ Nhất thầm e ngại, nhưng vẫn thầm cảm thấy may mắn, cắn răng không nói.
Lâm Bắc Thần thấy thế, trong lòng lập tức động sát ý.
Hắn nhìn thấy tiểu nam hài ở bên cạnh, đột nhiên trong lòng nảy ra ý định gì đó, vẫy tay với nó, nói: “Ngươi tên là gì?"
Tiểu nam hài ngẩng đầu lên, trong ánh mắt toát lên sự kính sợ, cũng có cả sùng bái, do dự trong chốc lát mới trả lời: “Ta tên là Trương Vô Úy “Trương Vô Úy? Tên hay lắm” Lâm Bắc Thần tán thưởng một câu.
“Là cha đặt tên cho ta"
Tiểu nam hài giống như nhận được sự khích lệ, lớn tiếng nói: “Cha hy vọng ta không biết sợ hãi, trở thành một cường giả Võ đạo chân chính của Nhân tộc"
“Cha ngươi là anh hùng"
Lâm Bắc Thần nhẹ nhàng xoa đầu tiểu nam hài, nói: “Có muốn báo thù cho cha ngươi không?” “Muốn"
Tiểu nam hài lập tức siết chặt nắm tay, nói: “Ta muốn giết sạch những kẽ đã hãm hại cha ta.
“Có chí khí"
Lâm Bắc Thần cười nói: “Vậy ngươi bái ta làm thầy đi, ta truyền thụ cho ngươi thần công cái thế. Ngươi luyện tập cho tốt, báo thù cho cha ngươi, có được không?"
“Sư phụ tại thượng, xin nhận của đệ tử một lạy"
Trương Vô Úy vô cùng nhanh nhạt, không chút do dự quỳ xuống, dập đầu bịch bịch bịch rồi ngẩng đầu lên gọi sư phụ.
Lâm Bắc Thần cười to.
Hắn đỡ Trương Vô Uý dậy.
Những người khác của Trương gia ở xung quanh nhìn thấy thế, đám đông đều hớn hở ra mặt.
Việc vui.
Việc vô cùng đáng mừng.
Con cháu Trương gia có thể bái nhập vào môn hạ của đại nhân vật tuyệt đỉnh như Lý Thiếu Phi, đó là cơ hội nghìn năm có một, so với Trương Uy được nhậm chức làm Cục trưởng tại Đặc Pháp Cục còn uy phong hơn nhiều.
Mấy người cao tầng Đặc Pháp Cục như Mã Hàm, Triệu Thư, Vương Sướng nhìn thấy cảnh tượng này cũng không nhịn được mà vui mừng thay cho Trương Uy, vui mừng thay cho tiểu nam hài này.
Đồng thời, bọn họ càng thêm tôn kính Lâm Bắc Thần.
Một cấp trên có thể bảo vệ thuộc hạ của mình, và cả thân nhân của thuộc hạ dưới cánh chim của mình, có thể chịu được áp lực, là ước mơ mà bao nhiêu người tha thiết có được?
Có thể đi theo một lão đại thế này, bọn hắn vinh hạnh biết bao? Đi theo một lão đại thế này, có ai không thể thề chết vì hắn? “Tốt lắm, đứng lên đi Lâm Bắc Thần nhận lễ bái sư của Trương Vô Úy, đỡ hắn dậy, nói: “Làm đệ tử của ta, chuyện đầu tiên phải học được chính là phải ân oán rõ ràng, còn phải tâm ngoan thủ lạt"
Nói xong, hắn đưa cho tiểu nam hài một thanh kiếm, nói tiếp: “Thanh kiếm này là món quà đầu tiên sư phụ tặng ngươi. Cầm lấy nó, trừng phạt kẻ xấu đã vu hãm cha ngươi có dám không?"
Trương Vô Úy cầm kiếm, cẩn trọng từng chút.
Hắn đi theo học võ với cha, cũng có nhãn quang, tự nhiên nhìn ra được thanh kiếm này có phẩm chất bất phàm, chí ít cũng là bảo kiếm luyện kim Đế cảnh cấp 60 trở lên.
Đây chính là quà bái sư của hắn.
Một phần lễ vật kinh người.
Trong chốc lát, đến cả đám người Mã Hàm cũng có hơi ghen tị. Đó chính là Đế khí đấy.
“Sư phụ, ta dám Trương Vô Úy lớn tiếng nói.
Ngay lập tức, tiểu nam hài huơ kiếm trong tay đâm thẳng. Phụt.
Mũi kiếm đâm thẳng vào lồng ngực Hầu Vũ Nhất.
Mặc dù Hầu Vũ Nhất tu luyện huyết mạch đạo thứ hai mươi là Nguyên tố đạo, vốn không chủ tu về sức mạnh nhục thân. Nhưng hắn tốt xấu gì cũng ở cảnh giới Tinh tôn đỉnh phong, sức mạnh từ nhục thân cũng không phải thứ mà một thiếu niên cấp bậc Vực chủ cấp 25 như Trương Vô Úy có thể đâm thủng.
Cũng nhờ có trường kiếm trong tay, chính là thanh kiếm Đế cảnh Lâm Bắc Thần ban cho, cực kỳ sắc bén. Nên nhát kiếm này đâm thủng da thịt của Hầu Vũ Nhất. Máu tươi thấm ra ngoài.
Hầu Vũ Nhất trừng mắt nhìn Trương Vô Úy, nghiêm giọng quát: “Tiểu bối, ngươi dám làm nhục ta như thế. Lâm Bắc Thần không nói gì.
Trương Vô Úy cắn răng, không lên tiếng, chỉ dùng trường kiếm trong tay điên cuồng chém lung tung, điên cuồng đâm thọc.
Phụt, phụt, phụt.
Trên người Hầu Vũ Nhất liên tục phún máu tươi.
Đây cũng không phải là chém giết nữa.
Mà là hành hạ.
Sự tra tấn còn đáng sợ hơn cả lăng trì.
Hầu Vũ Nhất chớp mắt đã biến thành người đầy máu.
Trương Vô Úy cũng mệt lử thở hồng hộc.
“Áp giải"
Lâm Bắc Thần vung tay lên, mấy trăm Hắc Ám Thu Cát Giả, từng kẻ một đều bị áp giải đến trước lều che linh cửu.
“Giết bọn chúng” Lâm Bắc Thần nói.
Trương Vô Úy không nói một lời, liên tục cầm kiếm vung tay chém xuống.
"A..."
Giữa tiếng kêu gào thảm thiết, đầu người đám Hắc Ám Thu Cát Giả rơi xuống đất.
Bọn hắn không phải là loại cường giả như Hầu Vũ Nhất, dưới lưỡi kiếm Đế khí, không còn sót lại con đường sống nào.
Từng tiếng từng tiếng kêu rên thảm thiết vang lên.
Trương Vô Úy liên tục vung trường kiếm trong tay.
Đầu người đám Hắc Ám Thu Cát Giả nằm lăn lóc.
Xung quanh là hơi thở lạnh lẽo, lặng im không một tiếng động.
Các cao tầng Đặc Pháp Cục dường như nhìn thấy được cái hôm đầy máu tươi kia, ngày mà đám người phản quốc tín đồ cuồng tín bị giết chết, máu chảy thành sông.
Còn đám người Trương gia trấn thì lại bị thủ đoạn và hành động không chút sợ hãi của Trương Vô Úy làm cho ngac lẫn hoảng sợ. Thời gian dần trôi qua, ánh mắt dân trong trấn nhìn về phía thiếu niên càng trở nên kính sợ.
Vợ Trương Úy ở bên cạnh, trong chốc lát không biết phải làm sao.
1206 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận