Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2778: Ban chết (2)

Lúc này, cánh cổng của Tĩnh Viện ầm một tiếng bị đẩy ra.
Tần Lan Thư nhìn thoáng qua đồng hồ.
A, đến thời gian đưa cơm mỗi ngày rồi.
Một vị thái giám tóc bạc thân mặc áo bào xà văn màu đỏ sẫm, dẫn theo bốn tên tiểu thái giám đi đến.
Đằng sau còn có tám cung nữ đi theo, mang hai hộp cơm nặng nề.
Hả?
Tần Lan Thư có chút kinh ngạc.
Trước đây lúc đưa cơm, chỉ có bốn tiểu cung nữ, hôm nay vậy mà lại nhiều người tới như vậy.
"Bổn tọa chính là Phó chủ quản của Hoàng Trụ phủ Hoàng Kỳ, Tần Lan Thư, bệ hạ có chỉ Giọng nói của thái giám tóc bạc bén nhọn, ngữ khí hung ác nham hiểm, giống như một con độc xà ẩn tàng trong bóng đêm, cho người ta một loại cảm giác kinh dị không rét mà run.
Tần Lan Thư quỳ xuống đất tiếp chỉ.
Đại thái giám Hoàng Kỳ nói: "Bệ hạ có chỉ, ban chết cho mẫu thân của Hoàn Châu công chúa Tần Lan Thư "Cái gì?"
Tần Lan Thư như bị sét đánh ngang tai, nói: "Ban chết?"
Hoàng Kỳ mặt không biểu cảm nói: "Nể tình ngươi là mẫu thân của Hoàn Châu công chúa, trước khi chết, bệ hạ ban cho Long Phượng đại yến, cái này là mỹ thực mà thân vương bình thường cũng không hưởng thụ được, Tần thị, ăn bữa yến tiệc được ban tặng này, ngươi sẽ uống độc tửu, an tâm lên đường"
Tần Lan Thư không thể nào tiếp nhận được, ngẩng đầu hỏi: "Tại sao phải giết ta?" Hoàng Kỳ thản nhiên nói: "Là vì tốt cho công chúa điện hạ, ngươi không chết, điện hạ sẽ có phiền phức"
Tần Lan Thư ngây người.
Phản ứng đầu tiên của bà là Lăng Thần xảy ra chuyện rồi.
"Thần Nhi thế nào rồi?"
Bà căng thẳng nói: "Ta... Ta muốn gặp Thần Nhi, để ta gặp nó một lần, gặp nó một lần cuối"
Bà vùng vẫy muốn đi ra ngoài.
Hai tiểu thái giám đi tới giữ lấy nàng.
Có thể làm thái giám ở nơi như Hoàng Trụ Phủ của hoàng cung, tu vi cực mạnh.
Tần Lan Thư căn bản không có cách nào phản kháng.
Đại thái giám Hoàng Kỳ giọng nói sắc bén, nói: "Tần Thị, bệ hạ cho ngươi thể diện, ngươi tốt nhất đừng có mà không biết điều, nếu như còn làm loạn, Long Phượng đại yến này, ngươi cũng không ăn được... người đâu, bưng rượu tới"
Hai tiểu thái giám khác, một người bưng bình rượu bong bóng cá đơn vòng, một người bưng chén rượu, liền đi tới.
Tần Lan Thư ra sức giãy dụa, chẳng ăn thua gì cả, căn bản là không có cách nào động đậy. "Tần Thị, ngươi an tâm mà lên đường đi, ngươi chết rồi, công chúa mới có thể an toàn, không muốn nữ nhi của ngươi xảy ra chuyện thì ngoan ngoãn uống hết rượu này đi" Đại thái giám Hoàng Kỳ bưng cái chén đã đổ đầy tửu dịch màu vàng, chậm rãi đi tới, đích thân rót rượu.
Bên trong ánh mắt của Tần Lan Thư có tuyệt vọng.
Nhưng càng nhiều hơn chính là sự lo lắng đối với nữ nhi.
Chén rượu đã đến bên miệng.
Cổ tay của Hoàng Kỳ nghiêng nghiêng, mắt thấy tửu dịch dường như đã tiến vào trong miệng của Tần Lan Thư...
Hưu.
Một đạo kiếm quang loé lên.
Bàn tay bưng chén rượu của Đại thái giám Hoàng Kỳ liền bị chặt đứt, rơi trên mặt đất. "Người nào?"
Hắn chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt, nhìn về phía cổng của Tĩnh Viện.
Nhìn thấy một người trẻ tuổi anh tuấn tóc bạc, mặt mũi xa lạ, đang chậm rãi đi về phía cổng, đi theo phía sau là một nam tử trung niên thân hình khôi ngô, Hoàng Kỳ nhận ra, chính là Kỳ Thân Vương xếp hạng trung hậu trong rất nhiều thân vương của Canh Kim thần triều.
"Các ngươi đang làm cái gì vậy?"
Kỳ Thân Vương nhìn thấy cảnh này, cũng lấy làm kinh hãi, nói: "Mau buông người ra, mau thả người"
Đại thái giám Hoàng Kỳ cố nén cơn đau đớn kịch liệt do gãy tay, chậm rãi gật đầu, nói: "Lão nô tuân mệnh..
Lời còn chưa dứt.
Hắn đột nhiên quay người, trong mắt lóe lên sát ý, như thiểm điện trở tay liền cho một chưởng, đánh về phía Tần Lan Thư.
Giết người ngay trước mặt.
Nhưng nháy mắt sau đó, đại thái giám Hoàng Kỳ chỉ cảm thấy hoa mắt.
Người trẻ tuổi tóc bạc tuấn dật kia, giống như quỷ mị đến trước mặt Tần Lan Thư, nhẹ nhàng đưa tay túm lấy cổ tay của hắn.
Năm ngón tay trắng nõn thon dài, ẩn chứa vĩ lực vô tận, khiến cho đại thái giám tu vi cấp Tinh Quân cao tầng là Hoàng Kỳ, bất luận phát lực thôi động chân khí như thế nào, lại không thể động đậy chút nào.
"Ngươi...
Trên mặt của hắn lộ ra một tia kinh ngạc: "Ngươi là ai? Dám cả gan lén xông vào Hoàng Trụ Phủ, ngươi có biết.."
Lời còn chưa dứt.
Răng rắc.
Tiếng xương nứt vang lên.
Toàn bộ cánh tay của Đại thái giám Hoàng Kỳ đều bị chấn nát, mềm nhũn như bùn. Cơn đau nhức kịch liệt khiến mặt mũi của hắn có chút run rẩy, nhưng vẫn không hề phát ra tiếng kêu thảm.
Tiểu thái giám khác thấy tình thế không ổn, quay người liền muốn bỏ trốn, mới xông ra mấy mét, liền bị kiếm quang màu bạc lóe lên, trực tiếp lấy đi sinh cơ.
"Là ngươi?"
Tần Bà cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Lan Thư lúc này mới nhận ra Lâm Bắc Thần.
Tên tiểu tử Đông Đạo Chân Châu này... Vậy mà lại thật sự đi tới vũ trụ Hồng Hoang? Hơn nữa thực lực của hắn...
Sao lại cao đến mức đáng sợ như vậy chứ?"Nhạc mẫu đại nhân, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?"
Lâm Bắc Thần cười cười, trở tay lại nhẹ nhàng vỗ một cái.
Bành.
Đại thái giám Hoàng Kỳ giống như một cái đinh, trực tiếp bị đính trên mặt đất, lộ ra một cái đầu, nhìn buồn cười không gì sánh được, một thân chân khí càng trực tiếp bị đập tan, nhục thân cũng bị chấn động đến mềm nhũn, đã triệt để mất đi sức phản kháng Mấy tên thái giám, cung nữ khác, càng sợ hãi đến mức không nhúc nhích.
"Tại sao ngươi lại tới nơi này?"
Tần Lan Thư cảm thấy đầu óc có chút bối rối.
Bà phong bế tin tức, đối với chuyện xảy ra ở ngoại giới, căn bản không biết nhiều. Lần trước Lăng Thần đến Tĩnh Viện thăm bà, cũng chưa từng nhắc về Lâm Bắc Thần.
1093 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận