Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2339: Tái rồi

Phong Trung Kính gần như muốn ôm trán của mình. Người nghe đi, đây là nói tiếng người sao?
Thiện chí giúp người?
Khoan dung độ lượng?
Người đang nói ngươi sao?
Động một chút là bắn nổ đầu người ta, người cũng bị ngươi giết rồi, còn muốn người ta nhận lỗi?
“Chàng thanh niên, người đừng nên quá phận”
Trong số người của Hoắc gia, một vị lão giả thật sự nhịn không được, âm trầm uy hiếp: “Nếu không, sẽ có lúc ngươi khóc đấy”
Bành.
Đầu của ông ta cũng không còn.
Huyết vụ và bạch cốt bắn ra.
Thi thể chậm rãi ngã xuống, tứ chi run rẩy.
“Ngươi nói cái gì? Ta không nghe thấy, lặp lại lần nữa đi”
Lâm Bắc Thần thổi ngón tay, nhìn thi thể kia rồi hỏi. Thi thể không trả lời.
Những người khác đều ngây ra.
“Mọi người nhìn đi, dường như ông ta không có ý kiến”
Lâm Bắc Thần nói.
Mọi người: “.."
Ngươi tự quyết rồi còn nói cái gì nữa?
Còn có thể nói cái gì nữa? Nếu bây giờ lão giả Hoắc gia nhảy dựng lên phản đối, biểu thị mình có ý kiến, đó chính là một câu chuyện ma. Tất cả mọi người đã nhìn ra.
Lâm Bắc Thần chính là một tên não tàn.
Là một người điên.
Hắn làm việc hoàn toàn không có cố kỵ.
Thoáng một cái, mặc dù người Hoắc gia phẫn nộ đến cực hạn, nhưng không một ai dám nói ra dù chỉ một chữ.
Bởi vì nói thật sẽ chết.
“Các ngươi không nói câu nào, đó chính là đồng ý"
Lâm Bắc Thần rất hài lòng với biểu hiện lấy lý phục người của mình: “Đã như vậy, chúng ta cứ định như vậy đi. Lão Hoắc, sau này người trở về, nhớ chuẩn bị một vạn Hồng Hoang Ngân đưa đến. Con người ta rất dễ nói chuyện, cũng không công phu sư tử ngoạm. Các ngươi không có ý kiến gì chứ?"
Hoắc Vĩnh Niên im lặng.
Những người khác của Hoắc gia cũng im lặng.
Có ý kiến thì có ý kiến, nhưng ai dám nói chứ? Chưa từng có người nào dám khiến cho Hoắc gia cao cao tại thượng ở tinh lộ Lưu Uyên phải rơi vào cảnh giận mà không dám nói gì.
Biểu hiện âm lãnh của Hoắc Vĩnh Niên giống như băng tuyết.
Một người ép một tộc.
Một hơi này nhất định phải xả.
Thiếu niên kia nhất định phải trừ. Nếu không, Hoắc gia lấy gì mà đứng ở Lưu Uyên thành nữa chứ? Chuyện hôm nay truyền đi, chắc chắn sẽ trở thành trò cười.
“Xem ra chúng ta đã vui vẻ đạt thành nhận thức chung Lâm Bắc Thần mỉm cười giống một đứa bé mười sáu mười bảy tuổi vừa giết người xong, quay sang nhìn Phong Trung Kình: “Xem ra không cần tướng quân các hạ hỏi rồi, tự chúng ta đã có thể giải quyết"
Phong Trung Kính mỉm cười lễ phép nhưng cường giả tu vi Đại Lãnh chúa thập lục giai lại cảm thấy da mặt cứng ngắc. Đầu óc của hắn có chút hỗn loạn, không biết nên nói cái gì. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy người và sự vậc kỳ hoa như thế.
Nhưng bất kể nói như thế nào, chỉ cần tình thế không tiếp tục mở rộng, hai bên không làm loạn nữa, việc tiếp theo sẽ dễ làm hơn nhiều.
“Nếu tất cả đã không có ý kiến, mọi người trở về ngủ đi. Dù sao cũng đã muộn lắm rồi”
Lâm Bắc Thần vung tay một cái.
Vù.
Trường kiếm từ cánh cửa đối diện bay trở về.
“A...
Chân Như Ý kêu đau một tiếng, trượt xuống.
Máu tươi từ trên vai của nàng nhuộm đỏ minh quang giáp trụ. Nàng nghiến răng dựa vào tường, trán đổ mồ hôi lạnh, quật cường không để ngã xuống, cũng không cần Hoàng Hải Uy đỡ mình.
“Một kiếm này chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ"
Lâm Bắc Thần thổi máu tươi dính trên kiếm, thu lại trường kiếm: “Về sau, khi nói chuyện làm việc phải có suy nghĩ của mình, đừng trợ Trụ ngược Vi. Ta nói thế thôi, ngươi có nghe hay không là chuyện của người”
“Đa tạ đại nhân chỉ giáo"
Sắc mặt Chân Như Ý trắng bệch nói.
Phong Trung Kính nhìn thấy, biết chuyện hôm nay đại khái cũng chỉ có thể như thế, liền gật đầu: “Lâm đại nhân, mạt tướng vẫn còn công việc, chuyện này về sau sẽ tiếp tục điều tra. Khi báo cáo tình huống với quân bộ, đến lúc đó xin Lâm đại nhân hãy phối hợp?
Đây là sự quật cường sau cùng của hắn.
“Đương nhiên không thành vấn đề rồi"
Nụ cười của Lâm Bắc Thần thuần như ánh nắng ngày thu: “Ta là một anh hùng tuân thủ luật pháp, không tranh quyền thế, dương quang tiêu sái, thông minh đáng yêu như một đóa hoa trắng. Người có thể điều tra bất cứ lúc nào, ta tuyệt đối phối hợp Phong Trung Kinh: “.."
Hẹn gặp lại.
Hắn vội vàng mang người rời đi.
Người Hoắc gia càng không muốn dừng lại dù chỉ một khắc, liền quay người muốn đi.
“Khoan đã"
Lâm Bắc Thần lên tiếng lần nữa.
Đám người Hoắc Vĩnh Niên run lên trong lòng.
Chỉ thấy Lâm Bắc Thần đến trước thi thể của Hoắc Hàn Tuyền, duỗi tay lần mò, hơi cảm ứng một chút, sau đó gật đầu nói: “Xem ra là chết thật rồi. Haiz, tráng niên mất sớm, các ngươi mau mang hắn về an táng đi, để kiếp sau hắn hiểu chuyện một chút”.
Lục phủ ngũ tạng của đám người Hoắc Vĩnh Niên đều đang thiêu đốt.
Nhưng cũng không dám nói bất cứ lời nào, vội vã rời đi.
Lâm Bắc Thần quay sang nhìn Tần chủ tế: “Những người đó thật quá đáng, thích chém chém giết giết, làm cho khắp nơi trong hành lang toàn là vết máu. Lão sư, chi bằng chúng ta về phòng trước ôn tập bài học, chờ hành lang thu thập sạch sẽ thì người hãy về"
Tần chủ tế nói: “Không cần”.
Đuôi ngựa màu bạc hất lên, trực tiếp quay người rời đi. Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa vuốt mi tâm, cười rất thuận lương. Hắn cũng quay người trở về phòng. Bởi vì... Tóc của hắn đã tái rồi.
Vừa hãy hắn sờ thi thể của Hoắc Hàn Tuyền cũng không phải hắn có đam mê với thi thể, mà là thừa cơ thôn phệ bổn nguyên chi lực của đại Lãnh chúa thập lục giai.
Dù sao, trước đó hắn chiến một trận với Phần Thiên vực chủ, đấu khí hoàng kim cấp mười bảy đã tiêu hao hết, cũng nên tích lũy thêm hàng duy trì sức chiến đấu.
Nguyên tố Phong Lôi thập lục giai không bằng đấu khí hoàng kim cấp mười bảy. Nhưng đối với Lâm Bắc Thần mà nói, nó có thể hóa giải tình thế khẩn cấp bây giờ. Chỉ là... Không nghĩ đến Lâm mỹ nam ta lại chủ quan.
Tên chó Hoắc Hàn Tuyền tu luyện nguyên tố chi đạo, nắm giữ hỗn độn phong lôi chi lực, màu sắc bổn nguyên không phải màu đỏ mà là màu xanh sẫm quỷ dị. Hiện tại, tóc của hắn đã chuyển sang màu tái. Bàn tay và cánh tay trái của hắn cũng to lên, chuyển sang màu xanh.
1235 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận