Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2866: Tình cờ gặp được

Vốn cho rằng Lý Thiếu Phi miễn cưỡng thoát thân, sao nghe hình như lại biến thành đám ma đầu Đặc Pháp Cục ăn lỗ vậy?
Rốt cuộc hắn có thân phận gì vậy?
Trong lòng Tiết Ngưng Nhi càng tò mò hơn.
Mọi người đều biết khi nữ nhân bắt đầu tò mò về nam nhân thì đã không còn cách xa kết cục bị chìm đắm.
Lúc này, bên ngoài Lộng Kiếm Cư đã được sửa chữa đổi mới hoàn toàn.
Tiết Ngưng Nhi đã mua hạt giống linh thực, cây giống này kia xong xuôi, còn sắp xếp sáu tên linh thực phu chờ phỏng vấn. Còn về phần quản gia, người hầu khác cũng đã chuẩn bị kỹ càng.
“Vất vả cho ngươi rồi.
Sau khi Lâm Bắc Thần tuyển chọn người xong, hắn cảm tạ Tiết Ngưng Nhi.
Người sau cúi đầu mỉm cười, nói: “Có thể san sẻ cho công tử, là vinh hạnh của Ngưng Nhi “Ngươi là bằng hữu đầu tiên của ta ở Đế Đô"
Lâm Bắc Thần nói: “Sau này mời ngươi ăn cơm nhé.
Tiết Ngưng Nhi cả người mơ mơ hồ hồ, mãi cho đến sau khi rời khỏi Lộng Kiếm Cư mới dần tỉnh táo trở lại, không nhịn được mà lấy tay che kín gương mặt đỏ bừng.
Vừa rồi nàng lại dâng lên xúc động muốn mãi mãi ở lại Lộng Kiếm Cư.
“Haizzz, đáng tiếc, ta và Lý công tử là người của hai thế giới, không thể ở bên nhau.
Trên đường trở về, trong lòng Tiết Ngưng Nhi tràn đầy mất mát.
Nàng biết mình đang nằm mơ, một giấc mộng đẹp đẽ khiến nàng gần như lạc mất. Nhưng sau khi dần tỉnh táo trở lại, nàng cũng ý thức được là mộng đẹp cũng chỉ vỏn vẹn là một giấc mộng mà thôi. Nếu đã là mộng thì sớm muộn gì cũng phải tỉnh, tỉnh lại rồi tất cả đều sẽ biến mất.
Coi như đó là một giấc mộng, sau khi tỉnh lại vẫn rất cảm động.
Trở lại “Luyện Giả”, Tiết Ngưng Nhi phát hiện bầu không khí trong tiệm vô cùng kỳ lạ.
Các đồng nghiệp đều có dáng vẻ rất khẩn trương, vừa trông thấy nàng liền liên tục liếc mắt.
“Sao vậy?"
Nàng nhỏ giọng hỏi bên tai bằng hữu tốt nhất của mình, Dương Tuệ.
“Ngươi trở lại rồi à.
Dương Tuệ nhỏ giọng đáp: “Chủ quản cửa hàng thay người mới rồi, buổi sáng lúc điểm danh ngươi không có mặt ở đây, bây giờ cũng đã trễ giờ làm hai canh giờ rồi. Chủ quản mới nổi trận lôi đình, nói muốn sa thải ngươi.
Lời còn chưa kịp dứt.
“Ngươi chính là Tiết Ngưng Nhi đúng không?"
Một người trung niên vẻ mặt u ám, trên người mặc chế phục của chủ quản cửa hàng, thái độ nghiêm khắc, quát: “Ta là Uất Trì Phi Vũ, chủ quản cửa hàng mới đến. Ngươi đến muộn liên tục hai canh giờ rưỡi, dựa theo quy củ của Luyện Gia, bây giờ ngươi có thể thu dọn đồ đạc rời đi được rồi.
Tiết Ngưng Nhi vội vàng giải thích: “Đại nhân, lúc ta rời đi đã xin nghỉ. Sáng hôm nay ta đi thực hiện phục vụ hậu mãi cho một hộ khách quan trọng, ta."
“Ta không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào của ngươi hết.
Uất Trì Phi Vũ thản nhiên tiếp lời: “Ngươi tự mình rời đi hay để ta sắp xếp người ném ngươi ra bên ngoài?"
“Chủ quản, nhưng mà ta..
Tiết Ngưng Nhi vẫn còn muốn giải thích gì đó.
Nhưng Uất Trì Phong Vũ lập tức ngắt lời, thô lỗ nói: “Được rồi, mời ngươi câm miệng. Ta sẽ không chấp nhận bất kỳ lời giải thích nào của ngươi cả. Bây giờ, lập tức rời đi, nếu không ngươi sẽ rất mất mặt.
Tiết Ngưng Nhi cũng có hơi tức giận, nói: “Nếu đã như thế, vậy mong người dựa theo quy định của cửa hàng, thanh toán lương bổng và phần trăm hoa hồng mà Lộng Kiếm Cư tiêu thụ cho ta. Ta lập tức rời đi ngay” Dựa trên cương vị và thành tích của nàng, lương cơ bản không tí, mà trích phần trăm chỉ từ một đơn của Lộng Kiếm Cư thôi đã nhiều tới mấy trăm Hồng Hoang kim. Đủ để nàng sống ở Đế Đô trong vài năm rồi.
“Ngươi đang nằm mơ à?"
Uất Trì Phi Vũ hai tay khoanh trước ngực, nở nụ cười mỉa, nói tiếp: “Ngươi đã làm trái với quy định của Luyện Gia trước, nên ngươi không nhận được dù chỉ một phần lương bổng và trích phần trăm vốn có.
“Cái gì?"
Tiết Ngưng Nhi khó có thể tin nổi, không ngờ đối phương lại nói ra được lời lẽ vô liêm sỉ như thế, dựa vào lý lẽ mà biện luận với hắn ta: “Việc này không hợp lý, ngươi... Rõ ràng là ngươi đang cố ý làm khó làm dễ ta.
“Ngươi đâu” Uất Trì Phi Vũ vung tay, nói: “Kéo kẻ này ra ngoài, nếu còn dám tiến vào thì đánh gãy chân của nàng ta. Trong sự phản kháng và tiếng kêu gào của Tiết Ngưng Nhi, mấy tên hộ vệ dứt khoát kéo nàng từ trong cửa hàng ra ngoài, còn đập gãy một chân của nàng, ném vào trong một con đường vắng người.
Trên lầu hai, trong văn phòng làm việc.
Uất Trì Phi Vũ nhìn ra cảnh người qua kẻ lại bên ngoài cửa sổ, trên gương mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Cái gọi là đến trễ, đương nhiên chỉ là một cái cớ.
Đuổi việc Tiết Ngưng Nhi chủ yếu là để nuốt hết phần trăm hoa hồng kết xù kia thôi.
Tiết Ngưng Nhi không có ở đây, trích phần trăm đó sẽ thuộc về hắn. Thế đạo hiện giờ, chính là như thế.
Chỉ cần nắm giữ được một chút quyền lực trong tay thì nhất định phải lợi dụng thời cơ, có quyền mà không dùng thì sẽ hết hạn. Hắn cảm thấy mình vừa đến cửa hàng Luyện Gia này đã phát hiện ra cơ hội tốt như thế.
Bây giờ phần hoa hồng kếch xù đã thuộc về mình, Tiết Ngưng Nhi không thể khuấy lên nổi tí bọt nước nào, tất cả đều đã kết thúc.
Đế Tinh đã thay đổi từ lâu rồi, tập tục bây giờ chính là thế đấy. Đúng là một thế giới tốt đẹp mà.
Uất Trì Phi Vũ vui sướng vô cùng.
Mà ở nơi mấy quảng trường bên ngoài, Tiết Ngưng Nhi vất vả dựa vách tường đứng lên, trong hốc mắt đều là nước mắt, bước đi khập khiễng khó khăn. Nàng rất tức giận, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, thứ thuộc về chính mình đã không thể giành về được.
Không quyền không thế, người sống ở dưới tầng đáy Đế Đô, vốn khó khăn như thế.
Đế Đô công bằng công chính trước đây đã đổi khác từ lâu rồi. Trật tự ổn định của ngày xưa đã sụp đổ rồi.
Nàng rất nhớ mong về quá khứ.
Nhưng vẫn phải chịu đựng sự đen tối này.
1311 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận