Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2012: Đi và ở

Hôm sau, bầu trời một nửa âm trầm, một nửa sáng sủa.
Một đêm bạo loạn khiến Thần giới xuất hiện dị tượng Âm Dương Thiên.
Bầu trời bị đánh nát thật lâu vẫn chưa khép lại.
Đại địa bị xé nứt cũng không ngừng dâng lên triều tịch hắc ám.
Thần giới “nứt”.
Bên trong Đại Hoang thần thành, lòng người bàng hoàng.
Khu vực trung tâm, Thương thần điện.
Lâm Bắc Thần cùng với Sở Ngân, Đái Tử Thuần thôi động chiến xa, nghiền ép hư không, phá không mà đến.
Đây chính là phương tiện di chuyển hắn liếm bao được sau khi giết chết thần linh Minh Nhược, chiến xa Đồng Mã Hắc Thiết.
Dù sao, hôm nay cũng là ngày đầu tiên nhậm chức của Lâm chủ thần, phô trương nhất định phải có.
Ầm ầm.
Thiên khung chấn động.
“Lát nữa đến chư thần điện, các ngươi đừng nên hốt hoảng, phải trấn định, nhất định phải giả bộ giống như đang đến nơi nào đó.”
Lâm Bắc Thần vịn càng xe, hăng hái nói: “Có khi lúc này cửa chính chủ thần điện đã là chiêng trống vang trời, nhân sơn nhân hải tề minh chờ ta đến. Ta thì khác, mấy tình huống đó ta rất quen thuộc, cho nên chỉ hơi cười một tiếng, hoàn toàn không hoảng hốt.”
Lâm Bắc Thần lải nhải.
Sở Ngân và Đái Tử Thuần đều im lặng không nói.
Một lát sau.
Chiến xa đáp xuống cửa chính Chủ thần điện.
Sở Ngân và Đái Tử Thuần liếc mắt nhìn nhau, cố gắng nín cười.
Mặt Lâm Bắc Thần khá nóng.
Ngay cả một người hoan nghênh ta đến cũng không có?
“Nhất định là muốn cho ta một kinh hỉ rồi.”
Lâm Bắc Thần ráng chống đỡ.
Lúc này, tiếng bước chân truyền đến.
“Nhìn đi, kinh hỉ sắp đến rồi.”
Lâm Bắc Thần thở phào một hơi, bước nhanh đến.
Trong đại điện bước ra là Chỉ Chiến Giả Tiêu Vũ và mấy trăm thần chiến sĩ toàn thân đẫm máu. Sao?
Đã đánh qua một trận ở đây sao?
“Tham kiến miện hạ.”
Tiêu Vũ vẫn cung kính quỳ một chân dưới đất hành lễ.
Thần giáp trên người hắn rách nát không chịu nổi, hiện đầy vết tích đao kiếm. Bên trong khe hở của chiến giáp còn lưu lại cặn bã huyết nhục, vai trái còn có một lỗ máu trong suốt to bằng miệng chén trà, nhìn qua thương thế không nhẹ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lâm Bắc Thần lại căng lên, cũng biết sự việc có chút không ổn.
Tiêu Vũ vội vàng thuật lại chuyện phát sinh đêm qua một lần.
“Ngươi nói là trước đó tập thể các thần linh Thương thần điện làm phản, bây giờ không còn một mống?”
Lâm Bắc Thần nghe xong, sắc mặt dần dần dữ tợn: “Nói trắng ra, tất cả thần linh Thương thần điện không đồng ý nhận ta làm lão đại?”
Con mẹ nó, chính là làm khó Bàn Hổ ta.
Không đúng, là làm khó đệ nhất mỹ nam tử Thần giới.
“Đêm qua Thần giới phát sinh phản loạn, dư nghiệt Liệt Dương thần tộc tính cả Thương tặc đều làm loạn bốn phía, đánh nát Vạn thần điện, cướp bóc xung quanh, tiến đánh Chấp chính điện.” Tiêu Vũ nói.
“Khoan đã.”
Biểu hiện của Lâm Bắc Thần trở nên cổ quái, khoát tay ngăn Tiêu Vũ: “Đánh nát Vạn thần điện?”
Tiêu Vũ đáp: ‘Vâng, đám ác ôn kia phát rồ. Vạn thần điện bị đánh nát, hai vị thần linh tự bạo đã hủy nó trong khoảnh khắc, biến thành một vùng phế tích. Bị hủy cùng thần điện còn có mấy trăm...”
Tiêu Vũ nói cái gì phía sau, Lâm Bắc Thần cũng không nghe rõ. Vạn thần điện bị đánh nát, lại còn bị hủy hoại trong vụ nổ.
Trên thế giới còn có tin tức tốt hơn sao?
Ta vừa quét sạch nơi đó, kết quả Vạn thần điện liền phát nổ. Hủy thi diệt tích.
“Thần vị trong đó thì sao?” Hắn hỏi.
Tiêu Vũ đáp: “Vạn thần điện vỡ vụn, trận pháp rạn nứt, Thần Vị Thư Quỹ bị hủy. Một số thần vị bị dư nghiệt Thương tặc lấy cắp. Một số thần vị tứ tán chảy vào hư không, tiềm nhập lòng đất... mất tích toàn bộ.”
“A, đúng là bi kịch.”
Lâm Bắc Thần thở dài nói: ‘Thương tặc quả nhiên là họa lớn trong lòng Thần tộc. Vạn thần điện vỡ vụn làm ta cực kỳ bi ai.”
Hắn giơ tay che mặt, sợ ánh mắt lộ ra ý cười bị người ta nhìn thấu.
Dưới sự dẫn dắt của Tiêu Vũ, ba người Lâm Bắc Thần tiến vào Thương thần điện. Trên mặt đất có vết tích máu tươi.
Trong không khí còn lưu lại khí tức chiến đấu.
Thi thể thần linh chết đi vẫn còn chưa thu dọn.
Thần khí vỡ vụn nằm trong vũng máu.
“Cuộc chiến vừa mới kết thúc chưa được bao lâu, vẫn chưa kịp quét dọn.”
Tiêu Vũ vội giải thích: “Đại nhân áo bào đen đang ở trong đại điện chờ ngài. Trong vòng một nén nhang, nơi này sẽ được quét dọn sạch sẽ. Không biết đại nhân có muốn đổi tên lại cho thần điện hay không?”
“Muốn.”
Lâm Bắc Thần nói: ‘Từ nay về sau, nơi này sẽ được gọi là Kiếm điện. Ta họ Kiếm mà.” Kiếm điện?
Kiếm chủ thần?
Tiêu Vũ kịp phản ứng, vội vàng tuân mệnh, lập tức đi làm.
Ba người Lâm Bắc Thần tiếp tục tiến vào đại điện.
Một thiếu nữ đi chân trần mặc váy đen ngắn đang đứng trước một vách đá phía sau điện, cặp đùi trắng nõn phá lệ dụ hoặc trong tia sáng mờ tối. Một mùi thơm nhàn nhạt cùng với mùi máu tươi vẫn còn chưa tan trong không khí.
“Muội muội, ngươi là ai? Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?” Lâm Bắc Thần cười híp mắt bước lên.
Thiếu nữ chân trần chậm rãi quay đầu lại, lộ ra một gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, ngữ khí có một loại băng lãnh khiến người ta cách xa ngàn dặm: “Phụng chi mệnh của Lam miện hạ, ta đến hiệp trợ đại nhân tiếp quản Thương thần điện.”
Biểu hiện của Lâm Bắc Thần đột nhiên nghiêm túc lại: “Thì ra là người của Lam Chủ Thần. Bây giờ ngươi có thể đi rồi.”
Thiếu nữ chân trần gật đầu, sau đó xoay người rời đi. Nàng không chút do dự, cứ thế mà rời đi.
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa vuốt mi tâm. Nương môn này có bị bệnh không?
Gặp mặt chưa nói câu nào đã liền đi?
Lâm Bắc Thần hờ hững đánh giá Thương thần điện.
Không thể không thừa nhận, điện đường cấp Chủ thần thống trị thần giới, bất luận quy mô lớn nhỏ hay là cấu tạo tinh xảo, trang trí hoa mỹ, bố trí trận pháp, toàn bộ đều là đỉnh cấp trong Thần giới.
Tiền điện uy nghiêm.
Hậu điện cảnh sắc như vẽ. Tầm mắt, cảnh quan, an toàn...
Đều vượt qua sự tưởng tượng của Lâm Bắc Thần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận