Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2125: Không cách nào tự kiềm chế

Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, sau đó cầm lấy cỗ máy số 1, đằng sau lộ ra một nửa thân súng, nhưng chỉ trong nháy mắt sau đó.
“A, đau đau đau, đau quá, ngừng lại.
Sắc mặt Lâm Bắc Thần vàng như nến, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, vội vàng thu cỗ máy số 1 lại.
Bị cây thương đâm sâu hơn, một cơn đau nhức như bài sơn đảo hải khó mà hình dung đánh tới, đây là cơn đau mà Lâm Bắc Thần chưa từng trải nghiệm qua, giống như xé nát nhục thân và linh hồn.
“Khi thương nhập thể, không có bí thuật, ngươi có rút đến cỡ nào cũng không ra đâu. Bạch Khâm Vân chậm rãi lui mấy bước: “Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ ở lại đây. Ngươi yên tâm đi, ta không đối xử với ngươi như vậy mãi đâu. Chờ đại thế thiên địa qua đi, ta sẽ thả ngươi ra.
“Không được.
Lâm Bắc Thần chém đinh chặt sắt từ chối: “Ta lấy danh nghĩa gia gia ngươi ra lệnh cho ngươi ngừng lại suy nghĩ đáng sợ này.
Bạch Khâm Vân khẽ giật mình, nhưng đã kịp phản ứng: “Ta biết ngươi đã đến bộ lạc Bạch Nguyệt nhưng không có ý nghĩa gì đâu. Nếu gia gia biết hành động của ta, ông ấy cũng sẽ đồng ý với ta.
“Nói như vậy, ngươi thật sự không rút ra?"
“Ta không rút”
“Tuyệt đối không rút?"
“Tuyệt đối không rút.
Lâm Bắc Thần hao hết miệng lưỡi cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
Hắn thật sự tức giận.
Từ lúc xuyên qua bật hack đến giờ, vẫn là ta hại người khác, chưa từng bị người khác hại thảm như vậy?
Rất giận.
Nhưng dường như không còn biện pháp nào khác.
Điện thoại ngược lại có thể gọi ra.
Nhưng các ứng dụng bên trong điện thoại di động dường như không có công năng rút súng tự động. Trong lúc Lâm Bắc Thần muốn thử sử dụng miệng lưỡi ba tấc không nát của mình để thuyết phục Bạch Khâm Vân, đột nhiên ánh mắt của Bạch Khâm Vân hiện lên sự chấn kinh cực độ.
“Ta đã nói rồi, đáng tiếc ngươi lại không nghe.
Âm thanh thanh lãnh quen thuộc vang lên bên tai: “Bây giờ ngươi nên biết, mình còn chưa phải là đối thủ của Vệ Danh Thần chứ"
Lâm Bắc Thần ngẩn ra, chợt cuồng hỉ.
Là âm thanh của Tần chủ tế.
Ngọc thủ trắng nõn nhẹ nhàng điểm lên cây thương, điểm ra từng tầng gợn sóng.
Thân thương với những vết máu loang lổ, tinh mang màu đỏ đại tác, chỉ hơi chấn động một chút, và một tiếng, trực tiếp xuyên qua cơ thể Lâm Bắc Thần, giống như tia chớp màu đỏ ngòm, bắn về phía trước người Bạch Khâm Vân.
Bạch Khâm Vân hoảng hốt. Lách mình né tránh. Thương mang màu đỏ sượt qua tai của nàng, cắt đứt vô số sợi tóc màu đỏ. Khi nàng điều khiển thương Nại Hà quay về lòng bàn tay, Lâm Bắc Thần và Tần chủ tế đã biến mất không thấy đâu.
Một tia sáng chói mắt nương theo bụi đá từ bên trên rơi xuống, vòng sáng trắng như tuyết soi ra một hình tròn bất quy tắc trước người nàng.
Cấm chế trận pháp Hoàng Cấp Điện đã bị phá.
Mái vòm đại điện bị xuyên thủng một cái lỗ không có quy tắc đường kính một mét.
“Nữ nhân kia phá cấm chế trận pháp thì cũng thôi đi, vì sao còn có thể rút được cây thương ra?”
Gương mặt Bạch Khâm Vân hiện lên sự nghi hoặc.
Nàng cũng không đuổi theo.
Cho dù Lâm Bắc Thần đã được rút thương ra, nhưng hắn bị trọng thương, ít nhất một hai năm hắn sẽ không còn chiến lực thời kỳ đỉnh phong nữa. Đối với đại thế tương lai cũng không có quá nhiều lực ảnh hưởng.
“Hy vọng ngươi có thể yên tĩnh một chút, tránh xa những việc không liên quan đến mình. Nếu không, ta sẽ có mà lưu thủ nữa"
Bạch Khâm Vân thở dài một hơi.
Nàng cúi đầu nhìn một nửa cây thương trong tay mình.
Thân thương lại nhiễm máu mới, đỏ tươi chói mắt.
Nàng tiện tay vuốt một vòng trên thân thương, ngưng tụ toàn bộ máu trên thân thương, bao gồm máu trên mặt đất thành một viên huyết châu xoay tròn, sau đó phong ấn nó.
Hư không vực ngoại.
Khư giới.
“Thả ta ra, thả ta ra.
Hai tay Bạch Tiểu Tiểu cầm lấy song sắt, phát ra tiếng hò hét phẫn nộ.
“Tiểu Tiểu, đừng hô nữa, ngươi có la rách cổ họng cũng không ai để ý đến ngươi đâu. Phòng giam bên cạnh truyền đến giọng nói của Đại trưởng lão: “Khư bà bà điên rồi, bắt giam chúng ta. Ngươi hãy nghĩ cách liên lạc vớinam nhân của ngươi đi. Bây giờ hắn là một trong ngũ đại Chủ thần Đại Hoang thần tộc, ngươi mau gọi hắn đến đánh Khư bà bà đi"
“Đúng vậy, đúng vậy, nam nhân thì phải dùng nhiều “Ta cược mười khối xương thú gặm sạch sẽ, Kiếm Tiêu Dao có thể áp chế Khư bà bà"
Hai trưởng lão trở về cùng với Bạch Tiểu Tiểu đều bị nhốt trong phòng giam, phong ấn sức mạnh, đang dùng sức lay hàng rào sắt, rống họng giật dây.
Bốn người bọn họ có nỗi khổ trong lòng.
Vất vả lắm mới đạt được thần vị, nhất phi trùng thiên, hoan hoan hỉ hỉ trở về Khư giới chuẩn bị nhận nhiều chỗ tốt. Kết quả vừa mới trở về, còn chưa kịp uống ngụm trà, bọn họ đã bị Khư giới chi chủ hiện tại là Khư bà bà bắt giam hết vào nhà lao.
Phía trên đại lao chính là quảng trường thánh điện.
Trên quảng trường sừng sững một pho tượng Khư giới chi chủ to lớn.
Khư giới chi chủ sinh ra trong hỗn độn rất ít khi hiện thân, bản thể là một sinh linh hỗn độn mặt người thân hổ, đằng sau còn có chín cái đuôi màu đỏ giống như chín con huyết mãng, quỷ dị thần bí.
Hướng Tây tượng thần năm trăm mét là thánh điện Khư giới.
Lúc này, một tế đàn chín tầng vừa mới dựng lên cách đây không lâu bắt đầu vận chuyển bên trong thánh điện. Đỉnh tế đàn là tượng thần Khư giới chi chủ cao mười mét.
Đỉnh đầu tượng thần lơ lửng một luồng thần hỏa màu bạc đang cháy hừng hực.
Mặt đất nham thạch chung quanh chân tế đàn lan tràn những vết lõm bằng chín cánh tay người bình thường, vết lõm tự mình phân nhánh, phân ra chín nhánh hơi mảnh, tràn ngập toàn bộ mặt đất thánh điện.
Vết lõm không ngừng phân liệt.
Vết lõm che kín mặt đất thánh điện phân nhánh bốn lần, tạo thành sáu ngàn năm trăm sáu mươi mốt nhánh vết lõm và chấm tròn.
Một lão ẩu mặc trên người áo cà sa, mái tóc màu bạc tán loạn như cỏ dại đứng trước tế đàn chín tầng, ánh mắt đục ngầu giống như có thể ngủ bất cứ lúc nào nhưng ngẫu nhiên lại lóe lên tinh mang, mang theo một sự lăng lệ ngay cả thần linh cũng phải hồi hộp. Đây chính là Khư bà bà đang nắm giữ đại quyền Khư giới trong tay.
Đứng bên cạnh bà chính là thiếu nữ chân trần mặc hắc bào.
Là thân tín thủ tịch bên cạnh Lam chủ thần đang chấp chính Thần giới.
1283 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận