Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2305: Tiến vào Tinh Lộ

“Nghe thấy rất rõ ràng"
Ngọc Vô Khuyết lớn tiếng đáp.
Hắn ý thức được Lâm Bắc Thần lại sắp lật bàn nữa rồi.
“Có ghi lại chưa?"
Hắn lại nhìn về phía Tiêu Bính Cam.
Anh chàng mập mạp trắng trẻo liên tục gật đầu, đáp: “May là trước đây sư phụ đã truyền thụ kính Nguyên Tố cho ta, đều đã được ghi lại hết”
Nói xong, đắc ý bày kính Nguyên Tố ngưng kết chân khí trong tay ra.
Con ngươi Hô Diên Ngọc Long co lại, trên mặt đầy vẻ tuyệt vọng. Hắn biết, lần này mình hoàn toàn xong đời rồi.
Hóa ra bản thân không lớn mạnh như trong tưởng tượng.
Trở thành nghị viên đến nay đã gần trăm năm, hắn vẫn luôn sống an nhàn sung sướng, trong vô thức đã thui chột ý chí, bị người ta nịnh nọt nâng đỡ quá lâu, chưa từng trải qua cục diện hỗn loạn kinh hoàng. Đến tận lúc này chỉ luôn nắm giữ và lừa gạt vận mệnh của người khác. Nhưng hôm nay, tất cả mọi kiêu ngạo của hắn đều bị đánh vỡ tan. Dưới cơn đau đớn kịch liệt và sát khí thiêu đốt của Lâm Bắc Thần, đầu óc nhạy bén mà khi xưa hắn vẫn lấy đó mà kiêu ngạo vậy mà lại bất tri bất giác vụn vỡ, hoàn toàn bị đối phương nắm mũi dắt đi. Trong lúc hoảng sợ, vậy mà đã nói ra lời nói thật không thể nào vãn hồi được.
“Đây là thứ gì, giao cách điều khiển ra đây?
Lâm Bắc Thần bày ra tấm khiên màu xanh biếc Lục Vũ Huyền Quy Ngự trong tay.
Hô Diên Ngọc Long mặt xám mày tro, không nói lời nào.
Mọi thứ đều như công dã tràng, cùng lắm thì chết một lần rồi thôi.
“Chậc chậc, xương cứng đúng không?"
Lâm Bắc thần ném ra mấy hạt đồ ăn cho mèo cho Tra Hổ, sau đó liếc mắt ra hiệu, nói: “Làm việc đi"
Tra Hổ gào lên thành tiếng, ăn đồ ăn cho mèo, lại gần, liếm liếm cái đùi đã huyết nhục mơ hồ của Hô Diên Ngọc Long, gai ngược trên đầu lưỡi lập tức cuốn đi một mảng lớn da thịt.
“A.. !
Hô Diên Ngọc Long lại lần nữa gào lên thảm thiết như mổ heo, tinh thần hoàn toàn sụp đổ: “Ta nói, ta nói, chỉ cần được chết thống khái thôi"
Thế là hắn giao cách điều khiển Lục Vũ Huyền Quy Ngự ra.
“Hửm? Phủ Lăng Thiên? Lăng thị?"
Lâm Bắc Thần nghe nói đến lai lịch của Lục Vũ Huyền Quy Ngự, trong lòng hơi rung động.
Lăng gia, có liên quan tới Lăng Thần không? Có lẽ đến lúc đó phải tra thử xem sao.
Hắn tiếp tục truy hỏi.
Hô Diên Ngọc Long đã sợ tới VỠ mật, nói hết tất cả ngọn nguồn mọi chuyện, bàn giao hết từ đầu chí cuối, bao gồm cả việc mình muốn mượn danh vọng của Lâm Bắc Thần để quyên tiền mà không được, cùng một giuộc với đám người Biên Tác Hổ và Nhan Tam Tỉnh thả ra đủ loại tin đồn vu hãm, dùng việc chuẩn bị xử tử Lâm Bắc thần để chấn nhiếp, quyên tiền rồi thì bỏ chạy mất dạng...
“Hết rồi, Nhân tộc Lưu Uyên Tinh Lộ hết thật rồi”
Hô Diên Ngọc Long than khóc. Hắn nói xong, toàn bộ quảng trường lại lần nữa yên tĩnh như nửa đêm trước mộ phần không có ai nhảy disco. Tiếng gió vù vù. Tín niệm trong lòng rất nhiều võ giả Nhân tộc đang sụp đổ nhanh chóng. Không có bất kỳ kẻ nào dám đối mặt với Lâm Bắc Thần, bọn họ đều xấu hổ cúi đầu.
Ngẫu nhiên sẽ có một vài người nhìn về phía Hô Diên Ngọc Long, trong ánh mắt cũng tràn đầy phẫn nộ và hận thù. Lúc này bọn hắn mới ý thức được rằng hóa ra từ lúc bắt đầu, trong mắt Hô Diên Ngọc Long, Thanh Vũ giới chính là một mớ rau hẹ, đám người bọn họ chính là rau hẹ để Hô Diên Ngọc Long chuẩn bị thu hoạch một phen rồi sau đó vứt bỏ.
Bọn họ bị lừa gạt, bị lợi dụng, cuối cùng bị vứt đi.
Nếu như không có Lâm Bắc Thần, bọn họ sẽ hoàn toàn biến thành một đám nghèo hèn run lẩy bẩy trong mưa sa gió rét, chỉ có thể dần chết đi trong tuyệt vọng.
Phẫn nộ to lớn, giống như cất giấu núi lửa trong lòng, dần hình thành trong đám người.
Dưới sự ép hỏi của Lâm Bắc Thần, Hô Diên Ngọc Long lôi hết tất cả tài bảo trên người mình ra, bao gồm cả quyền khống chế và quyền tài sản của phi hạm Tinh Lộ Dương Uy Hào. Lúc này, đám người Tần chủ tế đã thu thập đồ đạc xong xuôi, cũng đến quảng trường trên đỉnh Kiếm Lai. Bùm bùm. Lâm Bắc Thần đưa tay, trực tiếp kết liễu Hô Diên Ngọc Long.
Hắn ngồi xổm xuống, vận chuyển sức mạnh thôn phệ, quả nhiên cảm nhận được thể nội của cường giả lãnh chúa thập tam giai vẫn còn sót lại một cỗ chân khí chi lực vô cùng tinh khiết.
Hô Diên Ngọc Long là “Nguyên tố huyết mạch đạo”.
Lâm Bắc thần hấp thụ chân khí lãnh chúa tinh thuần này, chứa đựng trong bàn tay trái và cánh tay trái.
Cánh tay và bàn tay bành trướng hơn một chút so như những gì đoán trước. Càng khiến hắn dở khóc dở cười hơn chính là hiện giờ hai phần ba diện tích tay trái của hắn cùng với bốn ngón tay vẫn độc một màu tím như cũ, nơi này chứa đựng hư không ma khí mà sứ giả Tinh Lộ Ma tộc tiêu hao còn thừa lại.
Mà ngón giữa thì lại có màu bạc hơi nhạt. Cánh tay cũng thế. Thứ chứa đựng trong đó chính là chân khí nguyên tố của Hô Diên Ngọc Long.
“Có thể dùng một khoảng thời gian, tu vi cảnh giới của Hô Diên Ngọc Long cao hơn, rót vào đạn và đạn pháo, chắc hẳn uy lực sẽ càng lớn... sướng thật đấy”.
Lâm Bắc Thần dùng găng tay đã chuẩn bị sẵn từ trước, che khuất cánh tay của mình đi.
Rồi lại lấy điện thoại ra, mở camera trước ra nhìn thử một chút. Chậc.
Không ngoài sở liệu, ở bên chỗ tóc mai xuất hiện một sợi tóc bạc trắng thuần.
Chuyện này đúng là không khoa học tí nào.
Tại sao hấp thụ chân khí dị chủng của người khác, bàn tay thay đổi thì cũng thôi đi, đến cả màu tóc cũng thay đổi theo? Xem ra lại phải lên Taobao mua thuốc nhuộm tóc nữa rồi. Đến cả chuyện này cũng phải dùng tiền. Hắn rất đau lòng.
“Chúng ta đi"
Lâm Bắc Thần vươn người đứng dậy, dẫn theo đám người Tần Chủ tế, bay về phía chiến hạm Dương Uy Hào. Chuyện bây giờ phải làm.
Là lên trên Tinh Lộ mở mang tầm mắt một phen.
Mặt khác cũng phải tranh thủ thời gian cảm ngộ pháp tắc Tinh Lộ, sớm ngày tiến vào cảnh giới lãnh chúa, mở ra Đông đạo Trấn Châu đại lục. Tất cả mọi người có mặt trên quảng trường đều nhìn theo bóng lưng Lâm Bắc Thần.
Tâm trạng của bọn hắn rất phức tạp.
“Lâm... Lâm đại nhân, xin dừng bước"
Đột nhiên, thành chủ của Thủy Tinh thành - thành trấn xếp hạng thứ nhất cả Nhân tộc Thanh Vũ giới xông ra khỏi đám đông, lớn tiếng nói.
1261 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận