Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2411: Tại sao hắn lại mạnh như thế?

“Nói cũng vô dụng thôi"
Dạ Thiên Lăng lắc đầu.
Thế lực của đối phương khổng lồ khiến người ta phải ngạt thở, ngay cả đại nhân vật như Vương Bá Đảm cũng bị giết chết một cách dễ dàng. Nói hủy diệt một tinh cầu là hủy diệt, không thèm để ý chút nào. Bây giờ nói những thứ này có lợi ích gì đâu chứ?
“Là nghị trường cấp hai Lâm Tâm Thành"
Tạ Đình Ngọc đang ngượng ngùng đứng bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu, cắn răng nghiến lợi nói: “Người nào còn sống ở Bắc Lạc Sư Môn chúng ta đều biết kẻ cầm đầu chính là ông ta.”
Cha mẹ của hắn, còn có chị gái, em gái đều chết trong tai nạn vừa qua. Trong lòng hắn hạn chết người đã khởi xướng loạn động này.
Trong lòng Lâm Bắc Thần hơi động.
Hình như hắn đã nghe qua cái tên này.
A, đúng rồi. Trong tam đại tập đoàn quân sự tinh lộ Ngân Trần, chỗ dựa của Phong Long quân bộ chính là vị nghị trưởng cấp hai tên Lâm Tâm Thành.
“Xác định không?"
Tần chủ tế nhìn Tạ Đình Ngọc.
Lần này, chàng thanh niên Tạ Đình Ngọc không tránh né ánh mắt của Tần chủ tế, mắt ngậm nước, hai tay nắm chặt cắn răng nói: “Là ông ta, tuyệt đối là ông ta, mọi người đều biết. Lúc trước, đám tử thủ và đồ tể kia ngang ngược, càn rỡ, không cố kỵ ở giới tinh Bắc Lạc Sư Môn cũng không thèm che giấu bối cảnh và lai lịch của bạn chúng”
“Thật là ông ta”
“Chính là ông ta”
“Nghị trường cấp hai, đại nhân vật ngập trời, còn người bình thường chúng ta chỉ là sâu kiến, côn trùng, làm sao dám tùy tiện vu hãm ông ta chứ?
“Chính tên ác ma đó đã điều động quân đội giết chết toàn tộc Vương Bá Đảm đại nhân, sau đó chuyển một con Thôn Tinh Giả vào hủy diệt chứng cứ, đồng thời cũng hủy đi gia viên của chúng ta”. Các hán tử thô ráp chung quanh bị dẫn động cảm xúc, người nào cũng lòng đầy căm phẫn gầm nhẹ. Giống như chỉ cần một người nói ra là có thể cùng nhau phát tiết cừu hận và tuyệt vọng trong lòng. Trong bóng tối, biểu hiện của Tần chủ tế trở nên nghiêm túc và chăm chú.
Nàng đối mặt với các hán tử chung quanh, dùng giọng nói vô cùng khẳng định nhấn mạnh từng câu từng chữ:
“Mọi người yên tâm đi. Một ngày nào đó, kẻ cầm đầu này nhất định sẽ phải chịu sự trừng phạt vốn có."
Lúc này, đám người Dạ Thiên Lăng còn không biết lời cam kết này có phân lượng như thế nào. Tạ Đình Ngọc cúi đầu khóc nức nở.
Dạ Thiên Lăng cười khổ: “Hy vọng là như thế. Đúng rồi, hai vị đến từ tinh lộ Ngân Trần, đã từng nghe qua sự tích của Kiếm Tiên quân bộ chưa?”
Lâm Bắc Thần đột nhiên ngồi im. Nếu người nói từ đầu thì ta đã không cảm thấy nhàm chán rồi.
“Nghe nói qua, cũng đã từng gặp qua"
Hắn đáp.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, bên trong ánh mắt Dạ Thiên Lăng lóe lên ánh sáng hy vọng.
Hắn không kịp chờ đợi mà hỏi: “Nghe nói Kiếm Tiên quân bộ không giống như những quán bộ tàn bạo, mục nát khác. Bọn họ chống lại tàn bạo, chém giết ác đồ, đối kháng thú nhân, là chính nghĩa chi sự khó có được giữa tinh hà. Giới tinh mà bọn họ thống trị, người bình thường cũng có thể sống rất có tôn nghiêm là thật sao?"
Hắn dùng ánh mắt vô cùng chờ mong nhìn Lâm Bắc Thần, trong ánh mắt dường như thiêu đốt lên ánh sáng hy vọng.
Đám người Tạ Đình Ngọc cũng nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần. Ánh mắt của bọn họ giống như người sắp bị hồng thủy nhấn chìm, biết rõ hy vọng không lớn nhưng vẫn dùng chút khí lực sau cùng chờ đợi cây gỗ còn đang trôi nổi đằng xa đến cứu mình.
Lâm Bắc Thần vốn muốn khiêm tốn một chút, nói Kiếm Tiên quân bộ cũng chẳng có gì hơn. Kiếm tiền Lâm Bắc Thần cũng chỉ là loại hình có chút chút danh mỏng...
Nhưng cảm nhận được ngọn lửa hy vọng yếu ớt trong ánh mắt của những người đó, hắn đã thay đổi chủ ý.
Gật đầu thật mạnh, Lâm Bắc Thần đưa ra câu trả lời khẳng định: “Không sai, Kiếm Tiên quân bộ chính là chính nghĩa chi sự chân chính. Bọn họ lấy thanh trường kiếm màu bạc tượng trưng cho quang minh và vũ dũng. Trong quân đều là tướng sĩ dung mãnh của Nhân tộc ta. Đồ đẳng kích kiếm màu bạc trên cánh buồm, những nơi mà nó đi qua, tà ác đều rút lui, ánh sáng công bằng chính nghĩa chiếu rọi tinh hà"
Trong đám người vang lên tiếng hoan hô, Gương mặt bẩn thỉu của các hán tử tản ra hào quang động lòng người, giống như đã tìm được hy vọng và ý nghĩa sống sót.
“Đại soái Lâm Bắc Thần của Kiếm Tiên quân bộ là cường giả cấp Tinh Hà sao?”
“Ta nghe nói, Phong soái Vương Trung là mỹ nam tử vạn năm khó gặp. Hơn nữa, ông ấy là cha ruột của đại nhân Kiếm Tiên Lâm Bắc Thần à?”
“Trương Tam Đao, ngươi đúng là ngu ngốc. Phong soái Vương Trung làm sao có thể là cha ruột của Kiếm tiền Lâm đại nhân được chứ? Bọn họ không giống nhau. Là nghĩa phụ, nghĩa phụ còn thân hơn cả cha ruột đấy”
“Vị công tử này, Kiếm Tiến quân bộ đang tiến quan đến tinh lộ Thiên Lang sao? Bọn họ có đến giải cứu chúng ta không?"
Bầu không khí sinh động hẳn lên.
Các hán tử không còn nói đùa nữa.
Lâm Bắc Thần nghe xong, trong lòng không nhịn được mà chửi mắng.
Là ai đã truyền bá tin tức này?
Tên cẩu vật Vương Trung, bên ngoài đồn đãi như vậy, lại lén lút chiếm tiện nghi của ta.
“Có lẽ sẽ đến"
Lâm Bắc Thần đưa ra đáp án lập lờ nước đối.
Kiếm Tiên quân bộ có thể xưng hùng ở tinh lộ Ngân Trần, nhưng nếu nói tiến quan đến tinh lộ Thiên Lang, thực lực còn chưa đủ.
Chỗ dựa lớn nhất chính là UU Bào Thối.
Cho dù hắn không so đo tiền tài được mất, nhiều nhất một lần cũng chỉ đủ hạ đơn một hai vị cường giả cấp Tinh Hà, cũng không kéo dài được thời gian bao lâu, khó mà nghiền ép tất cả thế lực ở tinh lộ Thiên Lang.
Hơn nữa, phí mời người đánh thuê như vậy đắt đến mức thổ huyết.
Nghe Lâm Bắc Thần trả lời như vậy, đám người Dạ Thiên Lăng vẫn hưng phấn như cũ. Cái gọi là hy vọng chính là một thứ rất thần kỳ. Dù nó tồn tại một cách hư vô mờ mịt, nhưng chỉ cần người có thể từ xa nhìn thấy nó, cho dù nó chỉ là một loại khả năng tồn tại trên lý thuyết, nó cũng có thể mang đến cho ngươi động lực vô tận.
Tần chủ tế cũng không hỏi nữa.
Nàng dường như đang tiêu hóa những tin tức vừa mới thu hoạch, bắt đầu chỉnh hợp trong lòng.
1191 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận