Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2891: Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót

Lâm Bắc Thần nghĩ một lúc, nói: “Được rồi. Yên lặng quan sát tình thế.
Hắn ngẫm nghĩ, bản thân không để lại bất kỳ manh mối gì.
Lạch cạch.
Còng tay, còng chân bằng tinh liêu đặc chế trực tiếp trói buộc cổ tay, cổ chân hắn. Còn có tinh gông tròng lên cần cổ.
Lâm Bắc Thần bị xích sắt lôi kéo, rời đi chỗ ở.
Lúc này, toàn bộ Hoa gia đã trở nên hỗn loạn, tùy ý có thể thấy được hộ vệ tuần tra qua lại bay vụt, đám thị nữ nô bộc dáng vẻ vội vã bị giáp sĩ áp giải, cùng với rõ ràng có thể nghe thấy được tiếng rống giận ở nơi xa, cùng với một ít tiếng khóc thút thít xin tha...
Hiển nhiên, đám người Hoa Vũ Nhụy, Hoa Vũ Nguyệt chết đi đã tạo thành ảnh hưởng sâu sắc đối với cao tầng của Hoa gia.
Cảm xúc khủng hoảng, phẫn nộ và táo bạo lan tràn trong toàn bộ phủ đệ Hoa gia. Một lát sau, Lâm Bắc Thần và một số người bị nghi ngờ khác cùng nhau bị áp giải tới một quảng trường.
Đen nghìn nghịt một mảnh người.
Ngoại trừ kẻ bị tình nghi, còn có đám nô bộc, thị nữ ở các nơi, có ít nhất khoảng mấy nghìn người.
Hơn hai mươi vị lão già thân hình cường tráng cao lớn, sắc mặt uy nghiêm xuất hiện ở trên quảng trường, sắc mặt phẫn nộ, tản ra sát ý, tu vi đều cực kỳ mạnh mẽ, cơ bản đều là Đế cảnh.
Một người cầm đầu mặc một bộ trường bào màu tím, đầu đội tử kim quan, mái tóc đen dày, bộ mặt uy nghiêm lạnh lùng, hai tròng mắt như thần đạo phun ra nuốt vào ánh sao, tản ra uy áp khiến người cảm thấy giật mình hoảng sợ.
Hắn chí ít là một vị Tinh Tôn.
Hơn nữa vẫn là Tinh Tôn địa vị cao.
Đúng là gia chủ đại lý cho Hoa gia hiện giờ, Hoa Vô Tâm.
Một lão già đã hơn sáu nghìn tuổi.
Mà hai mươi lăm lão già khác đúng là các trưởng lão trong Trưởng Lão Hội của Hoa gia.
Mấy lão già sắc mặt lạnh lùng, không nói một lời.
Giây lát sau, Hoa Vũ Kiếm cũng xuất hiện.
Hắn bị thương, đồng thời, vết thương không nhẹ, cho dù đã được trị liệu, nhưng vẫn phải nhờ người khác nâng đi tới quảng trường.
Công Tôn Long Tuyền đứng ngay bên cạnh Hoa Vũ Kiếm.
“Đêm qua, trong Thần phủ Hoa gia, đã xảy ra sự kiện chưa từng có bao giờ, trong các tộc nhân trẻ tuổi thế hệ thứ sáu của gia tộc, có bảy người bị thích khách giết hại, ba người còn lại đều bị thương nặng” Giọng nói của Hoa Vô Tâm quanh quẩn ở trên quảng trường.
Cái này khiến cho rất nhiều người Hoa gia còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc hiểu ra, trong nháy mắt, tiếng bàn tán xôn xao và tiếng hô kinh ngạc vang lên thủy triều.
“Ba vị con cháu ưu tú nhất của Hoa gia, Hoa Vũ Nhụy, Hoa Vũ Nguyệt và Hoa Vũ Đao, có hai người bị giết chết oan uổng, Hoa Vũ Kiếm bị thương nặng... Đây là sự khiêu khích đối với Hoa gia chúng ta, là khiêu khích đối với một mạch Độc Tễ Đạo, tuyệt đối không thể tha thứ” Giọng nói của Hoa Vô Tâm quanh quẩn ở giữa trời đất, lấn áp âm thanh bàn tán của mọi người.
“Hoa phủ ta mở ra trận pháp ngăn cách, bắt đầu từ đêm qua tới bây giờ vẫn luôn phong bế, vẫn chưa có người nào rời đi"
“Thích khách, hiện giờ vẫn chưa rời khỏi, ở ngay bên trong Hoa phủ"
“Chính xác mà nói, ở ngay trong đám người bị bắt trước mắt.
“Tìm ra bọn chúng, báo thù cho con cháu Hoa gia.
“Khiến cho bọn chúng chảy hết mỗi một giọt máu.
Hoa Vô Tâm nói, âm thanh vang vọng trong quảng trường, kích động nỗi lòng của mỗi người.
Hoa Vũ Kiếm giãy giụa, ánh mắt đảo qua đám người, đột nhiên chỉ vào một người trong đó, nói: “Chính là hắn, tuy rằng đã dịch dung che giấu, nhưng hắn có biến thành tro thì ta cũng nhận ra được, là hắn ám sát ta..” Người nọ đột ngột thay đổi sắc mặt, bỗng nhiên ra sức, phịch một tiếng, kéo đứt tinh liêu còng tay chân, bay vụt hướng tới bên ngoài quảng trường chạy trốn.
Vèo.
Một ánh kiếm màu xanh lục cắt qua không gian, ra sau mà đến trước, đóng đinh người nọ ở giữa không trung.
“Xin hãy ra tay lưu tình"
Trong đám trưởng lão có người hét lớn.
Nhưng đã quá muộn.
Uỳnh.
Ánh kiếm nổ tung.
Người nọ trực tiếp vỡ vụn thành màn mưa máu đầy trời.
Người ra tay là một vị trưởng lão có thân hình cao gầy, mặt như mặt ngựa, không có râu, mặc một bộ áo khoác màu xanh lá đậm. Híp mắt, vẫy tay một cái, phi kiếm màu xanh lục bay ngược trở về, hoàn toàn chui vào trong tay áo của hắn.
Ngũ trưởng lão Hoa Chính Thịnh.
Quan sát xong toàn bộ quá trình, Hoa Vũ Kiếm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bị giết người, chính là một người tử sĩ của hắn.
Để diễn một tuồng kịch, thu nhỏ hiềm nghi của hắn tới mức nhỏ nhất.
Hết thảy đều rất thuận lợi.
“Tại sao không để người sống?"
Hoa Thu Dạ buồn bực nói: “Trong một đêm, lượng lớn tộc nhân thiên tài bị ám sát, chắc chắn không phải do một người làm ra, hắn còn có đồng bọn, bây giờ giết hắn rồi, làm thế nào tóm được những thích khách khác?"
Ngũ trưởng lão Hoa Chính Thịnh lạnh lùng nói: “Xin lỗi, trượt tay"
Hắn là trưởng lão thuộc phe của Hoa Vũ Kiếm.
“Ngươi.."
Hoa Thu Dạ chán nản.
Lúc sau, hai người sống sót khác cũng bị yêu cầu tìm ra kẻ ám sát mình ở trong đám người tình nghi, nhưng cuối cùng không thể nhận ra, không thu hoạch được gì.
Tầm mắt Hoa Thu Dạ đảo qua đám người tình nghi bị tạm nhốt, vẻ mặt tàn nhẫn, nói: “Thà giết nhầm, không thể bỏ sót. Những người này đều có hiềm nghi, không bằng toàn bộ chém chết, để tránh có cá lọt lưới. Lời này vừa nói ra, mọi người trên quảng trường đều lộ ra vẻ kinh hoàng hoảng sợ. Có người lớn tiếng xin tha.
Có người tức giận chửi ầm lên.
1365 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận