Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2208: Việc này thật kỳ quặc

“A, cái cây kia đâu rồi?"
Kiếm Tuyết Vô Danh nhìn cái hố trũng sâu, hô hấp dồn dập. Ban đầu, nàng muốn nhổ gốc cây này đi, ai biết được không còn thấy đâu.
“A, nó sợ, nên chui tọt xuống đất rồi.”
Lâm Bắc Thần nói.
Kiếm Tuyết Vô Danh nửa tin nửa ngờ.
Kim Thiền nói: ‘Loại cây ăn quả này chính là chí bảo, có linh tính cũng là chuyện bình thường. Chúng ta hái quả của nó, khiến cho nó cảm thấy nơi này không an toàn nữa, cho nên mới chạy trốn”
Kiếm Tuyết Vô Danh đành phải tin tưởng. Một đoàn người tiếp tục lên đường. Có dược lực Vũ Hóa tiên quả bổ sung thể lực, tốc độ của mọi người nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa tất cả đều cảm thấy đi càng nhanh, sức mạnh trong cơ thể không ngừng được bổ sung liên tục.
Hoạt động kịch liệt có thể gia tốc luyện hóa dược lực.
Qua một canh giờ nữa, sắc trời muộn dần. Sương mù bên trong đầm lầy biến thành màu đen.
Một âm thanh cổ quái, tà dị như có như không từ trong sương mù truyền ra, giống như ác ma thì thầm, trong mơ hồ cũng có thể nhìn thấy từng sợi quỷ hỏa u lam đang thiêu đốt. Trong không khí tràn ngập khí tức không rõ.
Mặt của mọi người khẩn trương hẳn lên.
Một sự nguy hiểm không nói rõ được đang lặng yên không một tiếng động đánh tới. Nhất định phải tăng thêm tốc độ rời khỏi đầm lầy này.
Lâm Bắc Thần nhìn điều hướng ảo trên điện thoại di động, còn khoảng hơn mười cây số nữa là có thể rời khỏi cấm địa. Hắn lớn tiếng nói: “Tăng thêm tốc độ, trước khi trời tối nhất định phải rời khỏi nơi này.
Mọi người gia tăng tốc độ.
Vương Trung cưỡi trên lưng hổ cặn bã. Thiếu nữ có hình xăm rồng cõng Chân Long đệ nhất kiếm hèn nhát trên lưng.
Một lát sau.
Ánh mắt Lâm Bắc Thần ngưng tụ.
Trong hướng dẫn của bản đồ Baidi, khu vực đằng trước xuất hiện mười điểm nhỏ màu đỏ đang di chuyển, hiển nhiên là vật sống.
Nhưng cũng không thấy nhắc nhở nguy hiểm.
Hắn do dự một chút, sau đó tiếp tục đi tới.
Một lát sau.
Bọn họ gặp mười Nhân tộc mặc áo da cổ trang có chút thời thượng.
“Các ngươi là ai?"
“Bên trong cấm khu Vân Mộng Trạch lại có người sống chạy ra?"
“Không phải ma vật xảo trá biến hình chứ?"
“Đứng lại, không được nhúc nhích, không được đến gần.
Đối phương hiển nhiên càng thêm chấn kinh hơn đám người Lâm Bắc Thần, giống như gặp được cá voi ở sa mạc, vô cùng cảnh giác và đề phòng cản đường đám người Lâm Bắc Thần.
Cũng may ngôn ngữ mà bọn họ nói cũng không khác gì ngôn ngữ Nhân tộc Đông Đạo Chân Châu, trên cơ bản có thể nghe hiểu được.
“Chúng ta là những lữ nhân lạc đường đáng thương"
Lâm Bắc Thần há miệng tùy tiện bịa ra một thân phận, sau đó hỏi: “Các ngươi là ai?"
“Lão phu là Trưởng lão Phi Kiếm Tông Ngọc Vô Khuyết Một lão giả mặc trường bào da màu xanh dáng người gầy gò, tóc hoa râm kính ý đáp lại.
Phi Kiếm Tông?
Trong lòng Lâm Bắc Thần hơi động.
Hắn nghĩ đến lệnh bài bằng trúc kia.
Không nghĩ đến hắn vừa mới đến thế giới Hồng Hoang, lại gặp được người của Phi Kiếm Tông.
Bên ngoài đầm lầy Vân Mộng.
Trên một dãy núi, cao tầng sáu đại tông môn Thanh Vũ giới, bao gồm mấy ngàn cường giả dưới trướng tập trung lại một đường.
Bọn họ cũng vì Vũ Hóa tiên quả bên trong đầm lầy mà đến.
Đối với loại cây ăn quả này, một giáp ra lá, một giáp nở hoa, một giáp kết quả, một giáp chín tới, tổng cộng phải mất hai trăm bốn mươi năm mới có thể kết được chín Vũ Hóa tiên quả.
Giá trị mỗi một Vũ Hóa tiên quả đủ để cường giả ngũ giai động tâm thèm nhỏ dãi.
Dựa theo tư liệu sáu đại tông môn năm giữ, mấy ngày nay chính là thời điểm mà quả Vũ Hóa tiên quả bên trong Vân Mộng Trạch chín tới.
Một tháng trước, Phi Kiếm Tông, Thần Thủy Cung, Nguyệt Lượng Loan, Thánh Thủy Tông, Liên Thiên Thủy Điện và Đoạn Long Đảo sáu tông môn đỉnh cấp đã cùng nhau thương nghị, tập trung lực lượng của sáu đại tông môn thử tiến vào cấm địa hái Vũ Hóa tiên quả.
Bọn họ đã tiến hành nếm thử mấy ngày qua nhưng cuối cùng đều thất bại.
Bên trong Vân Mộng Trạch, nguy hiểm trùng điệp, đầm lầy hắc thủy di động mang theo lực thôn phệ cùng với mê vụ không ngừng xuất hiện, khí độc, chướng khí khiến cho thành viên tinh nhuệ sáu đại tông môn phái đi dò xét một đi không trở lại.
Huyết mạch hồn bài tuần tự vỡ vụn, hiển nhiên bọn họ đã chết bên trong cấm địa Vân Mộng Trạch.
Nửa canh giờ trước, Chưởng môn lục đại môn phái liên hợp thương nghị phái ra mười sáu trưởng lão cường giả cấp tứ giai tiến vào bên trong, chuẩn bị đánh cược lần cuối.
“Báo."
Một luồng kiếm quang phá không mà đến, đệ tử Phi Kiếm Tông Kiều Sở ngự kiếm bay đến báo cáo: “Chưởng môn nhân, các vị Chưởng giáo, có tình huống phát sinh ngoài ý muốn. Đội ngũ trưởng lão thăm dò biên giới đầm lầy phát hiện bảy quái nhân, cho nên đã mang bọn họ trở về. Căn cứ hỏi thăm và quan sát, Vũ Hóa tiên quả đã bị những quái nhân đó vô tình hái ăn hết"
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.
Lục đại chưởng môn và một đám Trưởng lão nhìn nhau.
“Có chuyện này sao?"
Chưởng môn Phi Kiếm Tông Đoạn Thủy Kiếm Tôn Liễu Vô Ngôn run tay bóp nát cái chén Kỳ Vũ Bôi ba chân mà mình thích nhất: ‘Tất cả Vũ Hóa tiên quả đều bị ăn sạch rồi sao? Một quả cũng không còn?"
“Hồi bẩm Chưởng môn, nghe nói đã ăn hết.
Kiều Sở cũng không biết nói như thế nào.
Liễu Vô Ngôn im lặng nhìn năm vị Chưởng môn khác bên trong đại trướng, vẻ mặt của bọn họ cũng không khác gì mấy, giống như bị cưỡng ép uống một ngụm phân, muốn buồn nôn bao nhiêu có bấy nhiêu.
“Các vị cảm thấy như thế nào?"
Liễu Vô Ngôn nói.
“Việc này thật kỳ quặc. Chưởng môn Thánh Thủy Tông Bạch Tử Lộ là một mỹ phụ quý khí khoảng ba mươi tuổi: “Bên trong Vân Mộng Trạch chính là tử địa, ngay cả chúng ta cũng không dám tùy tiện xâm nhập, sợ chết bên trong. Một đám quái nhân từ đâu đến, ăn Vũ Hóa tiên quả xong vẫn còn sống sót mà ra ngoài.
“Không phải nói người đã được mang đến sao?"
Cung chủ Thần Thủy Cung Đông Phương Đỉnh âm trầm nói: “Hắc hắc, ta ngược lại muốn nhìn xem là đám chó hoang từ nơi nào đến lại không biết sống chết ăn hết tiên quả của chúng ta"
Chưởng giáo ba đại tông môn còn lại đều đăm chiêu.
1271 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận